Hai từ hiến thân khiến Vâng Trạch Vũ không kiềm được cảm xúc lỡ tay tát mạnh vào khuôn mặt anh tú, Trịnh Tiêu Diễn phản xạ tay sờ gò má vừa bị tát động vật lý, ánh mắt đau lòng nhìn vào sâu thẳm đôi mắt đẹp của Vâng Trạch Vũ, lệ cậu tuông dòng nhiễu xuống đọng trên lá cỏ. 
Vâng Trạch Vũ vội đưa tay muốn sờ mặt Trịnh Tiêu Diễn nhưng người đã tuyệt vọng, không mong ai kia an ủi nữa. Trịnh Tiêu diễn nhìn Vâng Trạch Vũ rồi đảo mắt qua Kỳ Hạo Lãnh Phong, chân lùi dần về sau. 
Kỳ Hạo Lãnh Phong bước tới ôm chằm lấy Vâng Trạch Vũ. 
"Anh Lâm Tuyền, em nhớ anh lắm!" 
Vâng Trạch Vũ đẩy Nam Phong ra, quanh lưng lướt qua. 
"Tôi là Vâng Trạch Vũ, cậu nhầm người rồi." 
Nam Phong chưng hửng. Chuyện gì thế, sao anh ấy không nhận mình. 
"Lâm Tuyền, anh sao vậy? Giận em đúng không?" 
Vâng Trạch Vũ khoát tay Trịnh Tiêu Diễn bỏ đi, bị níu lại. 
"Lâm Tuyền, anh nỗi khùng gì vậy? Em đã đi tìm anh 1 ngày 1 đêm rồi đấy!" 
Nghe điều này, Vâng Trạch Vũ bất ngờ, nhưng sau đó vẫn giữa thái độ bất cần. 
Trịnh Tiêu Diễn vui trong lòng. Cuối cùng anh Trạch Vũ cũng thuộc về mình. 
Kỳ Hạo Lãnh Phong không cam tâm xong lên chặn đầu, 6 mắt nhìn nhau không nói được lời nào. Bỗng Kỳ Hạo Lãnh Phong đục thẳng vào mặt Trịnh Tiêu Diễn, cậu nghĩ Trịch Tiêu Diễn là nguyên nhân khiến Vâng Trạch Vũ vô tình với mình. 
Triết Hạo đỡ Trịnh Tiêu Diễn rời đi trước. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2828801/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.