Tần Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của Diễm Tinh, bật cười ghé vào tai cô nói: "Tinh Nhi, nhìn em ghen trông rất đáng yêu."
Diễm Tinh nhíu mày nhìn nụ cười của Tần Phong, cái nụ cười này cô thấy thế nào cũng không giống với nụ cười bình thường.
"Em mới không thèm ghen." Diễm Tinh trừng hắn một cái rồi tiếp tục quay sang trò chuyện với Lâm lão gia.
Mà Lâm lão gia khi nhìn thấy cháu dâu trừng cháu trai mình mà mặt thằng bé không những không tỏ vẻ không vui mà ngược lại giống như rất hưởng thụ thì cười mỉm trong lòng. Đứa cháu ngoại này của ông cuối cùng cũng có người khắc chế được rồi.
Nói chuyện với Lâm lão gia một hồi Diễm Tinh xin phép ông đi ra ngoài. Chiều nay cô còn có hẹn với Nhu Nhi và An An. Tối cô lại quay về Lâm gia ăn tối với ông ngoại Lâm.
Khi vừa mới gặp Mạn Nhu và Diệu An, Diễm Tinh đã thấy bầu không khí có chút khác thường. Hai cô bạn này giống như đang có gì đó giấu cô.
Mà Mạn Nhu vừa nhìn thấy Diễm Tinh thì gò má ngay tức khắc đỏ lên. Cô...còn chưa có đủ can đảm để nói ra với A Tinh. Tự nhiên cô là bạn của A Tinh, sau đó lại yêu anh trai cậu ấy, thế nào cũng cảm thấy A Tinh sẽ không thể chấp nhận ngay.
Mà Diệu An bên cạnh Mạn Nhu vừa liếc một cái đã hiểu trong đầu cô bạn mình đang nghĩ gì, thầm thở dài một hơi. Chuyện này với người khác thì có thể khó nói nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/3308935/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.