Trong tầm mắt của Quách Ngọc, rất nhanh xuất hiện 2 thân ảnh. Người con trai ôm eo cô gái đi vào bên trong. Bộ dáng hắn chính là sự bảo hộ rất rõ ràng. Hắn bảo hộ cô gái trong lòng mình, giống như không muốn bất kì ai chạm vào cô ấy. Còn cô gái...Quách Ngọc dù không muốn thừa nhận nhưng cô gái này thật đẹp. Cô ta vẫn luôn tự hào về nhan sắc này của mình, nhưng khi đứng trước cô gái kia, tự tin của cô ta không còn được như lúc đầu nữa. Cô gái xinh đẹp, mắt tựa như viên ngọc tỏa sáng. Tất cả những đường nét trên khuôn mặt cô đều hoàn hảo và cả thân hình cũng như vậy. Quách Ngọc không thể không thừa nhận, cô gái đang đứng trước mặt mình đây đã chèn ép bản thân về cả nhan sắc lẫn ngoại hình. Có điều, cô gái này có vẻ khá trẻ, giống như còn đang đi học.
Diễm Tinh nhìn thấy Lâm lão gia, liên cười ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông ngoại."
"Tốt, tốt, A Tinh đến đây với ông ngoại." Lâm lão gia cười vui vẻ vẫy tay với cô, chỉ xuống chỗ ngồi ở ghế bên cạnh mình nói.
"Ông ngoại." Tần Phong cũng chào ông một câu. Dù vẻ mặt lạnh nhạt nhưng từ giọng nói cũng toát lên vẻ tôn trọng hiếm thấy.
"Thằng nhóc này, ông nói con đưa A Tinh đến gặp ông mà bây giờ mới chịu tới."
"Ông ngoại, là mấy hôm nay trong người con không được khỏe, cho nên mới không dám tới, sợ lây bệnh cho ông ngoại. Hiện tại con đã khỏe, liền thực hiện lời hứa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/2943701/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.