Quách Ngọc nghe đến đây, không khỏi tức giận cười một tiếng: "Em thật sự rất tự tin."
"Không, em chỉ nói sự thật." Diễm Tinh lắc đầu.
"Nếu em nghĩ cho Tần Phong, vậy nên cân nhắc lời chị nói. Nghe nói tiểu thư chi thứ nhất của Triệu gia từ bé đến giờ đều ở lại trong nước học tập. Em chưa từng ra ngoài, không biết được bên ngoài có bao nhiêu khắc nghiệt. Lúc bằng tuổi em, chị đã trở về Quách Thị làm việc, cho nên đừng lôi những lời lẽ trẻ con đấy ra để nói với chị." Quách Ngọc lúc này đã bị tức giận che mờ lý trí.
"Ha. Chị có lẽ ở nước ngoài lâu quá nên không biết. Cách đây 6 năm, em đã có một công ty giải trí đứng tên mình. Sau 6 năm hoạt động của nó vẫn rất tốt, là một trong những công ty đứng đầu cả nước, không những thế, nở nước ngoài, ai cũng biết đến Hạo Tinh. Nếu chị so sánh như vậy, chẳng phải người ở trong nước học là em đây hiện tại đã có công ty riêng, có chút thành tựu biểu hiện sự cố gắng. Còn chị, được nhìn nhiều, nghe nhiều cũng hiểu biết nhiều vẫn lấy tập đoàn của nhà ra dọa nạt em sao." Diễm Tinh bật cười trước lý lẽ kia của Quách Ngọc. Giờ thì cô đã hiểu vì sao cả kiếp trước lẫn kiếp này Tần Phong đều không thích Quách Ngọc. Cô gái này quá ngông cuồng, luôn cho rằng mình là tốt nhất. Trên đời này, bất kỳ cô gái nào cũng không thể tốt bằng cô ta.
"Em không có thời gian ở đây nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/2943699/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.