Diệu An lái xe đến đường đua Cảnh Vân. Hôm nay cô không mang theo trang phục đua xe, nhưng cũng không muốn tốn thời gian thuê trang phục rồi thay đồ nên quyết định mặc như vậy luôn. Đường đua Cảnh Vân vào dịp tết lại vô cùng đông đúc. Hàng xe đua xếp dàng trước đường đua, Diệu An nhìn cảnh tượng trước mắt khóe môi cong lên. Bộ dáng của cô bây giờ vô cùng hoang dã, vẻ tiểu thư đài các gì đó đều bị vẻ hoang dã hiện tại của cô làm bay mất sạch. Diệu An đứng trước mui xe nghịch điện thoại. Tóc dài màu nâu xõa trên lưng cô, bộ váy trên người dù không hợp với hoàn cảnh hiện tại nhưng lại tạo ra một màu sắc rất riêng biệt. Mà Capo Sở Tiêu đứng ở tầng cao nhất quan sát bên dưới, lại vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn nhớ cô gái đó, cô ấy lần trước có đến đây đua xe cùng cô gái nhỏ của Phong. Ngày hôm đó cô mặc bộ đồ thể thao bó sát, tóc buộc đuôi ngựa vô cùng xinh đẹp lại ma mị. Hiện tại cô lại mặc một chiếc váy màu vàng gà non, khoác bên ngoài một chiếc áo len màu trắng phối hợp cùng đôi giày cùng màu, nhìn cô lúc này vô cùng thanh thuần ngây thơ. Có điều vẻ hoang dã ngông cuồng kia lại lấn át đi vẻ thanh thuần ngây thơ của chiếc váy. Cô gái này ngày đó kỹ thuật không tồi, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra cô. Tần Phong muốn lấy Cảnh Vân đưa cho cô gái nhỏ của hắn, nhưng cô ấy nói không cần, cho nên Cảnh Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hao-mon-dai-tieu-thu/2943678/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.