Trong đêm tối tại trụ sở Trảng Bàng, hai người đối mặt với nhau, Anh Kiệt dám thách thức Hồ Phong Kiến tỷ thí, trừ Hồ Phong Kiến ra thì còn lại binh sĩ ngây dại, cảm giác nóng ran hết cả da đầu, tức giận mắng
"Thằng này không biết xấu hổ, vượt ngục còn dám thách đấu với sếp? Thật sự quá ngu ngốc!"
"Ỷ vào bản thân có chút bản lĩnh thì nghĩ có thể đánh thắng sếp sao? Hoang đường!"
"Haha, tao thật sự muốn xem nó bị sếp đánh cho sấp mặt, đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội sỉ nhục nó"
Người giận mắng cùng người giễu cợt, vừa rồi rõ ràng bọn họ bị Anh Kiệt hành cho tơi bời vậy mà chưa biết sợ, ngu muội khinh địch. Chỉ có Hồ Phong Kiến là vẻ mặt nghiêm nghị, dường như đang suy nghĩ tính toán năng lực của Anh Kiệt, tỉ lệ thắng thua. Nếu biết đánh không lại mà vẫn muốn, đây không phải kiêu hùng mà là thằng ngốc, quân tử biết thời cơ rút lui sợ gì núi xanh không có củi đốt?
Nhưng mà, hắn tính toán có lẽ hai người chênh lệch một xíu, đó là do trong lòng không tin tưởng Anh Kiệt có thể là tông sư, cho nên gật đầu đồng ý luận võ
"Được, nếu cậu có thể đỡ được ta ba chiêu, liền có thể đi. Còn nếu không, thì chuẩn bị ở lại chờ tòa tuyên án!"
"Không cần, chỉ cần ngươi đỡ được ta một chiêu, thì ta tùy ý cho ngươi xử lý!" Anh Kiệt cười nhẹ
Binh sĩ xung quanh nghe thấy liền quát tháo
"Tự cao tự đại, không biết sống chết!"
"Thật ngu xuẩn!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-do-thi-an-nam/1373481/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.