“Gặp ai sao?”
Tống Thanh Phong đột nhiên lại hỏi như vậy, Thẩm Nguyệt An ngập ngừng suy nghĩ. Cô nhớ đến chuyện này cũng là vì có một thắc mắc luôn giữ trong lòng.
“Sau khi dì Hòa phẫu thuật thành công nằm bệnh viện để phục hồi, có một người đàn ông khoảng độ tuổi tứ tuần đã tìm đến phòng bệnh. Em không hiểu vì sao sau khi gặp người đó, dì đã gấp gáp làm thủ tục xuất viện quay trở về quê ngay trong chiều hôm đó.”
Thẩm Nguyệt An chẳng còn nhớ nổi dung mạo người đàn ông đó, chỉ là ông ấy nhìn rất phong độ, còn mặc áo vest chỉnh tề. Lúc nhỏ, cô đã từng hỏi dì Hòa người đó là ai, nhưng vừa nhắc đến, thái độ của dì ấy đã trở nên rất kỳ lạ.
Cô nghĩ, người đàn ông đó cũng có thể là nguyên nhân khiến dì Hòa không muốn lên thành phố.
Tống Thanh Phong nghe xong câu chuyện, bất giác hít sâu một hơi nặng nề. Thì ra, Thẩm Nguyệt An từ lâu đã không còn nhớ đến hắn.
Người đàn ông mà cô kể thì không rõ là ai, nhưng năm đó, Tống Thanh Phong có thể chắc chắn hắn đã từng gặp Thẩm Nguyệt An trong bệnh viện.
“Anh à, dì của em sẽ không chết chứ?”
“Em sợ lắm! Em có thể ôm anh một cái được không?”
“Ngoan. Bé con, em đừng sợ! Dì em sẽ nhanh khỏe lại thôi mà.”
Cảnh tượng trong quá khứ tái hiện ra trước mắt, chỉ là mỗi mình Tống Thanh Phong còn ôm tương tư trong lòng.
Thế nhưng điều đó cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475914/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.