Thẩm Nguyệt An thức dậy từ sớm. Cô làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay quần áo rồi xuống dưới phụ mọi người làm bữa sáng.
Ban đầu những người giúp việc đều không dám để cô động tay động chân vào bất cứ thứ gì, nhưng thấy thái độ nhiệt tình của Thẩm Nguyệt An, cuối cùng họ cũng để cô được vào bếp.
Lâm Tuyết nhìn thấy cô ở trong bếp thì đứng khoanh tay, cất lời mỉa mai:
“Cô chê người làm trong cái nhà này nấu ăn kém hay sao phải tự mình vào bếp?”
Thẩm Nguyệt An nghe thấy chất giọng chua ngoa liền bỏ đôi đũa nấu trên tay xuống, quay qua nhìn Lâm Tuyết.
“Em nào dám. Chẳng qua nhàn rỗi, muốn vào bếp nấu nướng phụ mọi người.”
Sau đó lại nói thêm:
“Thanh Phong cũng rất thích ăn mấy món do em tự tay nấu.”
Lâm Tuyết che miệng bật cười:
“Vậy mà tôi còn tưởng lúc nhỏ cô sống khổ quen rồi, giờ đây được sống sung sướng nên vẫn thấy bỡ ngỡ.”
Cái này là Lâm Tuyết nghe kể lại từ Thẩm Gia Huệ. Nghe nói Thẩm Nguyệt An bị thất lạc gia đình nên lúc nhỏ sống rất cơ cực.
Chẳng trách phong thái bên ngoài giữa hai chị em nhà họ Thẩm lại khác nhau như vậy.
“Ồ! Em có thế nào thì ba mẹ cũng thuộc lớp người giàu trong cái thành phố này. Còn chị… hình như quê chị ở An Sơn đúng không? Nơi đó cách thành phố này xa như vậy, chị và anh của Tống Thanh Phong có thể gặp nhau, đúng là duyên phận thật rồi.”
An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475903/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.