Thẩm Nguyệt An rời khỏi cửa hàng thời trang, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Cô nhìn đống túi giấy hàng hiệu chất đầy trên xe, nghĩ đến Tống Thanh Phong liền bất giác mỉm cười.
Vừa hay cũng là lúc hắn gọi đến…
Thẩm Nguyệt An khoe với hắn mình đã mua rất nhiều váy đẹp. Đợi tối nay sẽ về mặc cho Tống Thanh Phong chiêm ngưỡng.
Cô nhìn con số trên tờ hóa đơn mà quản lý cửa hàng mới đưa cho mình, ngập ngừng hỏi hắn:
“Nhưng mà… chú thật sự có đủ tiền để thanh toán sao?”
Thẩm Nguyệt An suýt lưỡi tiếc nuối. Đây là lần đâu tiên cô tiêu số tiền lớn như vậy, dù không phải là tiền của cô những vẫn thấy xót.
Cô nghi hoặc nói:
“Thời nay làm giảng viên giàu đến như vậy?”
Tống Thanh Phong nghe thấy giọng nói lém lỉnh qua điện thoại, nhếch môi đáp lại:
“Tất nhiên là có tiền thanh toán. Nếu không, tôi cũng sẽ bán thận để nuôi em.”
“Vớ vẩn! Mà thôi, em về nhà ba mẹ một lúc, buổi tối gặp lại chú sau.”
Thẩm Nguyệt An tắt máy, đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, rồi ngồi tựa đầu vào cửa kính ngắm nhìn khung cảnh bên đường.
Lâm Tuyết bị cô chọc tức đến tím mặt, sau này chắc chắn bà ta sẽ nghĩ cách gây khó dễ cô. Chỉ là Thẩm Nguyệt An không còn thấy sợ nữa, cô sẽ không để bản thân chịu thiệt, kiếp này sẽ ăn miếng trả miếng với bất kỳ ai đã từng tổn thương mình.
“Mẹ, con về rồi.”
Thẩm Nguyệt An về đến nhà, nhìn thấy Bạch Phương Mỹ đang ngồi trong phòng khách liền bước nhanh đến ôm chầm lấy bà.
Đối với sự thân thiết khác thường này của Thẩm Nguyệt An, Bạch Phương Mỹ có chút ngạc nhiên. Bà chững lại mấy giây, sau đó cũng cô vào lòng.
Kỳ thực, dù Thẩm Nguyệt An là con gái ruột của bà, nhưng Bạch Phương Mỹ lại không quá gần gũi với cô. Thẩm Nguyệt An lạc gia đình từ lúc còn nhỏ, sau khi mẹ con nhận lại nhau, tính tình cô khép kín nên cũng không quá hòa hợp với bà.
“Con có mua đồ cho mẹ. Mẹ xem qua thử có hài lòng không?”
Thẩm Nguyệt An mua cho Bạch Phương Mỹ một chiếc váy dạ hội vô cùng tinh tế và sang trọng. Bạch Phương Mỹ vừa nhìn đã thích, còn khen Thẩm Nguyệt An có con mắt thẩm mỹ. Nhân tiện, cô cũng kể bà nghe về chiếc thẻ mà Tống Thanh Phong tặng cho mình.
“Anh ấy rất thương con. Vì vậy ba mẹ không cần lo lắng con gái ở nhà người ta chịu thua thiệt đâu.”
Bạch Phương Mỹ xoa đầu con gái, nghe những lời này liền cảm thấy mát lòng mát dạ. Sau này Thẩm gia còn phải nhờ cậy Tống gia nhiều, nếu như Thẩm Nguyệt An được yêu thương như vậy, bà cũng không cần lo nhà họ Thẩm trở mặt với Thẩm thị nữa.
Thẩm Gia Huệ từ trên lầu đi xuống, vừa hay chứng kiến một màn mẹ con tình cảm. Bạch Phương Mỹ lấy ra một chiếc hộp trang sức bằng nhung, đưa cho Thẩm Nguyệt An.
“Cái này cho con, ngồi gần một chút để mẹ đeo cho.”
Bên trong là một sợi dây chuyền với mặt hình giọt nước bằng kim cương xanh được Bạch Phương Mỹ tìm thợ kim hoàn nổi tiếng ở nước ngoài chế tác riêng. Thẩm Gia Huệ từng nghe bà nhắc đến món đồ này, cô ta cứ tưởng đó là quà sinh nhật sắp tới của mình, không ngờ Bạch Phương Mỹ lại đang đeo nó lên cổ của một người khác.
“Mẹ, không phải mẹ hứa sinh nhật sắp tới sẽ tặng con một món quà lớn sao? Con cứ tưởng…” Thẩm Gia Huệ bước tới, không khỏi phân bì.
“Sợi dây chuyền đó, con cũng thích nữa.”
Bạch Phương Mỹ không vì lời nói của Thẩm Gia Huệ mà ngừng tay. Bà đeo sợi dậy chuyền lên cổ Thẩm Nguyệt An, rồi ngắm nghía nó một cách hài lòng.
“Gia Huệ, mẹ sẽ dành cho con món quà khác. Đây là mẹ chuẩn bị cho Nguyệt An, xem như là quà cưới cho chị con đi.”
“Vậy sao? Con biết rồi, con lên phòng đây.” Thẩm Gia Huệ giận dỗi đứng dậy.
“Sao mới xuống đã đi rồi. Gia Huệ, con đừng giận…” Bạch Phương Mỹ vội kéo tay cô ta lại, sắc mặt lo lắng trông thấy rõ.
Thẩm Nguyệt An biết rõ đứa con gái nuôi kia có một địa vị vô cùng vững chắc trong lòng mẹ của mình. Cô cũng biết sắp đến sinh nhật của Thẩm Gia Huệ, nếu đoán không nhầm thì sợi dây chuyền quý giá này được chuẩn bị để tặng cô ta. Chỉ là thời thế thay đổi, giờ đây Thẩm Nguyệt An đã có chỗ vững chắc để nương tựa nên mới được xem trọng.
“Mẹ à, con về luôn đây. Cũng trễ rồi.”
“Không ở lại ăn cơm sao? Ba con sắp về rồi.” Bạch Phương Mỹ quay sang nhìn Thẩm Nguyệt An một cái, sau đó mọi sự chú ý lại quay về Thẩm Gia Huệ.
“Để hôm khác đi ạ. Con đã nói với Thanh Phong sẽ về nhà ăn tối rồi.”
“Vậy cũng được.” Bạch Phương Mỹ đáp vội, sau đó đi theo Thẩm Gia Huệ lên phòng.
Người tiễn cô là quản gia của gia đình. Thẩm Nguyệt An thở dài, rời khỏi Thẩm gia.
Đối với cô, nơi này không hẳn là nhà, bởi vì cô chưa bao giờ thật sự cảm thấy hạnh phúc khi sống ở đây cả.
Trong bữa cơm tối, Thẩm Nguyệt An ngồi chung bàn ăn với tất cả mọi người. Lâm Tuyết mỗi khi không có ai để ý, ánh mắt nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Thẩm Nguyệt An lại dùng thái độ thân thiết khi nói chuyện cùng bà ta. Trước mặt Tống lão gia, Lâm Tuyết cũng chỉ có thể đóng vai một người chị dâu tốt.
“Bảo bối, hôm nay anh vẫn phải ngủ ghế sofa sao?”
Tống Thanh Phong vừa thấy Thẩm Nguyệt An mở cửa vào trong phòng, liền trưng ra khuôn mặt đáng thương kia.
“Đúng rồi, trong hợp đồng viết rõ thế mà. Nếu chú muốn ngủ trên giường, vậy mau tìm cách để chúng ta dọn ra ở riêng đi.”
Mặc kệ ai kia ôm gối ngồi trên ghế sofa tỏ ra ấm ức, Thẩm Nguyệt An đi vào phòng tắm để thay đồ ngủ. Cô đâu có ngốc mà dắt sói lên giường, lỡ như hắn nổi thú tính, ăn sạch sẽ cô cả xương lẫn thịt thì thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]