Thẩm Nguyệt An vùi đầu vào bàn học, nghiên cứu mấy dạng toán mà Tống Thanh Phong giảng dạy trên lớp. Chiều nay trên trường, Lý Bội Sam và Triệu Minh Hà đã chỉ cô không ít, nhưng đầu óc Thẩm Nguyệt An cứ lơ mơ, ngẫm lại một số chỗ vẫn chưa thể hiểu ra được.
“Điên lên mất!”
Cô mặc kệ nằm dài trên giường không định quan tâm nữa, thế nhưng chỉ được một lúc, Thẩm Nguyệt An lại ngồi thẳng dậy.
Phải quyết tâm hơn mới được! Nếu không làm được bài, Tống Thanh Phong sẽ có cớ cười cô thối mũi.
Vừa nhắc đến oan gia, oan gia liền gọi điện thoại tới. Là một cuộc gọi video. Thẩm Nguyệt An nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, chần chừ một lúc rồi đến khóa trái cửa phòng, sau đó bấm nghe máy.
“Chú gọi tôi có chuyện gì?”
Tống Thanh Phong nghe một chữ “chú”, chân mày hơi nhíu lại. Không thể đổi cách xưng hô để hắn nghe trẻ trung hơn được sao?
“Tôi đang rảnh.”
“Chú rảnh thì kiếm việc gì làm đi. Tôi bận lắm.”
Thẩm Nguyệt An toan tắt điện thoại, Tống Thanh Phong bèn nói:
“Tôi có thể giảng bài cho em. Thế nào rồi? Không hiểu ở chỗ nào?”
“Tôi đã bảo là không cần.”
“Em cần, chắc chắn cần. Trên trán em hiện rõ ba chữ không hiểu bài kia kìa.”
Thẩm Nguyệt An bị nói trúng tim đen, cuối cùng đành phải nhờ vả hắn giảng lại bài cho mình. Cuối kỳ có thể qua môn là tốt lắm rồi, liêm sỉ gì tầm này nữa?
Bộ dạng lúc giảng bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475889/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.