“Thẩm Nguyệt An, đấm mạnh lên một chút, ba mẹ em bỏ đói em đấy à? Sao tay không có tí sức lực nào vậy?”
“Tôi chỉ được như vậy thôi, thầy muốn chuyên nghiệp hơn thì đi kiếm người khác đi.” Thẩm Nguyệt An dẩu môi đáp lại.
Tống Thanh Phong đột nhiên xoay người, cô đang ngồi trên giường, tránh không kịp liền bị hắn nằm đè lên trên đùi.
“Thầy đè lên chân em rồi, mau nhích người ra.” Cô la oai oái, vỗ vỗ mạnh vào bả vai hắn.
Tống Thanh Phong ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn Thẩm Nguyệt An.
“Đây không phải trường học, không cần gọi tôi như vậy.”
“Vậy thì chú. Ừm hửm, tôi đấm từ nãy đến giờ đã được chưa chú Phong?”
“Chú? Nhìn tôi già lắm sao?” Tống Thanh Phong mặt mày đen kịt.
“Chú hơn tôi mười sáu tuổi, còn không già?”
Tống Thanh Phong nhếch môi khinh khỉnh, không thèm đáp lại. Đúng là tuổi của hắn không còn nhỏ nữa, cãi không lại nền đành câm miệng.
Thẩm Nguyệt Giai thích gọi hắn bằng gì thì gọi. Đằng nào sau này, đằng nào cô chẳng phải gọi hắn một tiếng… chồng.
Suy nghĩ đầu tiên của Tống Thanh Phong khi nhìn thấy bộ dạng Thẩm Nguyệt say khướt ở trong phòng khách sạn ngày hôm đó, chính là sau này sẽ cưới cô về làm bà Tống.
“Chưa ăn tối đúng không? Để tôi đi nấu bữa tối, xem như trả công em đấm lưng cho tôi.”
“Chú thật sự biết nấu?” Thẩm Nguyệt An sờ tay lên chiếc bụng nhỏ đang kêu òng ọc của mình, nghi ngại nhìn hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475882/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.