“Chúng ta có duyên phận thật, nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi.”
Hết tiết học, Tống Thanh Phong kiếm cớ giữ Thẩm Nguyệt An ở lại chỉ để nói mấy lời vô bổ này.
Hai người thì duyên phận chỗ nào? Duyên âm thì có.
“Thầy… học kỳ này phải nhờ thầy giúp đỡ nhiều rồi.”
Thẩm Nguyệt An nở một nụ cười không thể khó coi hơn. Dù sao cô vẫn muốn theo phương châm dĩ hòa vi quý. Đắc tội với ai còn được, đắc tội với Tống Thanh Phong thì chỉ có xác định một con đường.
Chết! Chết trong tức tưởi.
“Thẩm Nguyệt An, chắc em chưa quên bản giao kèo của chúng ta chứ?”
Nghe hắn nhắc đến, khóe môi cô giật giật. Quên sao nổi mà quên? Đến nằm mơ cô còn thấy nữa.
“Dĩ nhiên là… nhớ rồi. Thầy đã nghĩ ra yêu cầu gì rồi sao? Nói đi, muốn em chịu trách nhiệm cái gì?”
“Đơn giản lắm. Trong vòng một tháng, em ngoan ngoãn làm theo những gì tôi yêu cầu là được.”
“Đây đâu tính là chịu trách nhiệm?” Thẩm Nguyệt An phồng má cãi lại.
“Đây chính là một loại chịu trách nhiệm.” Tống Thanh Phong khẳng định chắc nịch.
Thẩm Nguyệt An há miệng mắc quai. Bản giao kèo đã ký rồi, hắn đem ra quơ qua quơ lại trước mặt cô, làm sao cô cãi được?
“Này, hôm trước phục vụ em khiến cái lưng tôi đau đến giờ vẫn chưa hết. Tối nay em đến nhà đấm bóp cho tôi đi.”
Mẹ nó! Cái yêu cầu gì biến thái vậy?
“Thầy… thầy đừng được nước làm tới.”
“Đấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475881/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.