"Mỹ nhân của trường sao lại ngồi đây vậy." Giọng nói của một cô gái tiếp tục vang lên.
"Ây dô, đây không phải là điện thoại cũ sao, thời đại nào rồi mà vẫn dùng cái điện thoại xấu xí này vậy."
"Chẳng lẽ người xinh đẹp nhất trường này lại là cô gái nghèo kiết sát chẳng có lấy tiền để mua được một cái điện thoại mới sao."
"Đúng là tội nghiệp."
Cô gái ấy vừa nói xong liền có thêm vài cô gái khác lên tiếng phụ họa.
"Chị Vy nói rất đúng, đúng là thứ nhà quê không biết tự lượng sức mình."
"Ai nói cô ta là mỹ nhân nhất trường, chị Vy của chúng ta mới xứng với danh hiệu ấy chứ."
"Xấu xí chết đi được, nếu thật sự không có tiền thì nói với chúng tôi, chúng tôi mua cho cô một cái mới để sài."
Mộng Y Băng ngồi nghe những cô gái đó kẻ sướng người họa xong mới chậm rãi nâng đầu lên, mỉm cười hỏi "Các cô có chuyện gì à... Chúng ta có biết nhau..."
Nghe thấy câu nói của cô, cô gái kia liền tức giận mà trừng mắt, những cô gái bênh cạnh cũng tức giận mà không ngừng nói.
"Đúng là quê mùa, chị Vy mà cô cũng không biết."
"Ba của chị Vy là một giám đốc, của cải tiền bạc rất nhiều, phải nói trong trường học này chẳng ai giàu có bằng chị ấy đâu."
"Chưa hết trường này cũng có phần của gia đình chị ấy, cô khôn hồn thì đừng có lên mặt ở đây, kẻo bị đuổi học mà chẳng biết tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-gap-nguoi/2589759/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.