Để lại nhóm người trong phòng học Mộng Y Băng liền đi xuống căn tin, lúc này đây bên ngoài cầu thang đã vắng vẻ hơn khi nãy, chỉ còn những học sinh ngại đông đúc nên đến giờ mới rời khỏi lớp học giống như cô.
Sau khi đi xuống nhà ăn, cô liền nghe tiếng gọi lớn của Nguyễn My An, mà tiếng gọi này của cô ấy cũng thu hút rất nhiều ánh nhìn từ khắp nơi trong nhà ăn, mà lúc này cô cũng cảm nhận được rất nhiều loại ánh mắt đang nhìn cô.
Có lẽ sau khi sống lại một lần nữa giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn, cô có thể cảm nhận được người khác mang tâm trạng gì tiếp cận cô, là chán ghét, là yêu thích hay chỉ là người bình thường chạy đến bắt chuyện vài câu mà thôi.
Hoặc có khi là do chính cô nghĩ nhiều nên cảm thấy như vậy, dù sao kíp trước cô cũng có biết được vài người đối với cô như thế nào, giống như Nguyễn My An, hay giống như Phạm Vy cùng nhóm bạn của cô ta lúc nãy vậy.
"Băng nhi mau đến đây, tớ lấy giúp bà luôn rồi này." Nguyễn My An thấy cô vẫn còn ngơ ngác đứng yên ở đó liền lớn tiếng thúc giục.
"Được." Mộng Y Băng nhanh chóng đáp lại rồi đi đến bàn ăn mà Nguyễn My An đã giành được.
Đây đúng là nơi có khung cảnh tốt đẹp, hiện tại hai người ngồi ngây cửa kính bên hông căn tin, bên ngoài chính là vườn hoa, tuy không phải cây hoa nào cũng nở rộ nhưng cũng có vài bông hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-gap-nguoi/2589758/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.