Lâm Tô Tô đi xuống dưới phòng khách, cố gắng điều chỉnh lại thái độ của mình sao cho bình thường nhất có thể. Cậu lẳng lặng giao tiếp với An Kính bằng ánh mắt.
An Kính lập tức hiểu ý cậu. Anh nhanh chóng đứng lên kết thúc câu chuyện cùng Lâm Hách rồi đưa Lâm Tô Tô rời đi.
“Tô Tô, con không định dọn về nhà sao? Dù sao ở bên ngoài cũng không tiện bằng ở nhà đúng không?”
Lâm Hách khuyên nhủ con trai mình dọn đồ về nhà ở. Không phải ông tốt bụng hay gì, chỉ là Lâm Tô Tô đã thoát khỏi kiểm soát của ông quá lâu rồi, nếu cậu dọn về nhà ở, ông sẽ dễ điều khiển mọi chuyện hơn.
Kế hoạch lập ra đã lâu, không thể nào để nó bị phá vỡ được.
“Dạ không ạ. Con ở căn hộ rất tiện, hơn nữa có Vương Hoài ở chung với con rất vui. Bố đừng lo lắng.”
Không cho ông ta cơ hội thuyết phục thêm, Lâm Tô Tô kéo tay An Kính đi về. Từ gương chiếu hậu, Lâm Tô Tô trầm mặc nhìn căn nhà mình đã ở từ nhỏ đến lớn. Trước kia trong khu vườn trồng đầy hoa hồng đỏ, mỗi buổi sáng sẽ luôn có một bình cắm đầy hoa hồng đặt trên bàn ăn. Bây giờ đã thay đổi quá nhiều.
Mẹ không còn. Hoa hồng cũng không còn.
Lâm Tô Tô chợt phát hiện ra mình cũng không có quá nhiều lưu luyến đối với nơi cậu gọi lag nhà nãy nữa.
An Kính nhận ra cảm xúc phập phù của cậu. Anh lấy một tay cầm chắc bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2893628/chuong-67.html