Kiếp trước hình như nàng không có nói câu này nha.
Trong đầu chàng thầm nghĩ, không biết cô gái trước mặt này có phải thật sự là Lăng Ngữ Yên của đời trước hay không? Sao lại khác như vậy chứ.
Lăng Ngữ Yên trong trí nhớ của chàng là một nữ nhân điềm tỉnh, không nhiều lời, tất cả đều thuận theo ý chàng. Không lẽ nàng ta cũng sống lại và tìm thay đổi cuộc đời kiếp này. Nghĩ đến đây, ánh mắt của chàng tối đi vài phần.
“Điện hạ, người làm sao thế?”
Đối diện với ánh mắt kia, Lăng Ngữ Yên chợt sực nhớ bản thân đã lỡ lời. Tính tình của người trước mắt thay đổi rất thất thường, đời trước nàng luôn thu mình thuận theo ý hắn, sống một đời nhàm chán.
“Vương phi, nàng có chuyện gì giấu ta không?”
Lăng Ngữ Yên ngạc nhiên, nụ cười trên một đột ngột cứng lại: “Điện hạ, người hỏi vậy là sao?”
Kiệt vương không lạnh không nhạt nói: “Không có gì, ta chỉ sợ nàng giữ tâm sự trong lòng lâu ngày thì sinh u uất. Nếu có việc gì thì cứ nói ra với ta”
“Điện hạ…”
“Chẳng phải chúng ta là phu thê hay sao? Giữa chúng ta không nên giấu giấu diếm diếm việc gì”
Điện hạ là đang nói chuyện nàng giấu hắn việc mình bị rơi xuống hồ sen sao? Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười nhẹ nhàng lấy lòng: “Điện hạ, thật ra trong lòng thiếp có một chuyện muốn nói với người”
Trước thái độ thay đổi chóng mặt nàng, Trạch Hạo Hiên không khỏi ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618052/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.