Người bị điểm danh là nàng cũng vì vậy mà giật bắn mình, nhìn sang người bên cạnh lắp bắp đáp: “Điện hạ… gọi thần thiếp?”
Trạch Hạo Hiên nhìn chăm chăm vào gương mặt nàng, mãi một lúc vẫn chưa hề phát ra tiếng nào. Da mặt của nàng bị nhìn càng lúc càng nóng lên, cuối cùng không nhịn được mà quay sang hướng khác: “Mặt thiếp có thứ gì sao?”
“Không có”
“Vậy điện hạ…”
Không đợi được nàng nói hết câu, Kiệt vương đã cất lời cắt ngang: “Thời gian qua vất vả cho nàng rồi”
“Thiếp có gì vất vả chứ? Nếu vất vả thì phải nói đến công việc của điện hạ ngoài chiến trường”
Lăng Ngữ Yên mỉm cười nhẹ nhàng: “Điện hạ đi đường chắc mệt lắm. Đừng mãi nói với thần thiếp, người nên nghỉ ngơi thì hơn”
“Nàng trách bổn vương đang nói nhiều sao?”
Trạch Hạo Hiên đen mặt, lạnh giọng nói: “Nếu vậy thì bổn vương không thèm nói nữa”
“Không… không phải như vậy. Điện hạ người nghe thần thiếp giải thích đã”
Chàng nhướng mí mắt nhìn gương mặt bất đắc dĩ của nữ nhân bên cạnh, hừ một tiếng: “Không cần, ta hiểu ý của nàng mà”
Hiểu cái gì chứ? Điện hạ, thiếp còn chưa nói mà. Một cơ hội giải thích cũng không cho thần thiếp sao? Sao người lại keo kiệt như vậy chứ?
“Sao nào? Còn thầm mắng bổn vương?”
Lăng Ngữ Yên xụ mặt: “Thần thiếp không dám”
“Ha, nàng có cái gì không dám chứ? Chuyện lớn như lẻn vào tàng kinh các của phụ hoàng nàng cũng dám làm thì việc thầm mắng bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618050/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.