Lăng Ngữ Yên “vâng” một tiếng, hai mắt tràn ngập hạnh phúc: “Lần nầy điện hạ đại công cáo thành đánh lùi giặc ngoại xâm. Đây là chuyện tốt, nhưng chiến công lớn như vậy chắc quân bình đều bị tổn hại không ích”
“Thỉnh cầu hoàng tổ mẫu vì chuyện này mà nói với phụ hoàng thưởng cho bọn họ nhiều một chút”
“Ngươi biết nghĩ như vậy là rất tốt. Ta sẽ nói lại với hoàng thượng, sẵn tiện sẽ để cho Kiệt vương ở lại kinh thành”
Hai mắt thái hậu nhìn về phía nàng đầy mờ ám khiến Lăng Ngữ Yên khó hiểu nhưng cũng không dám nhiều lời: “Tạ ơn hoàng tổ mẫu”
[…]
7 ngày trôi qua, đoàn quân của Kiệt vương đã về gần đến kinh thành Thương Dương.
“Điện hạ, hay là nghỉ ngơi một chút. Chúng ta đã đi hơn nửa ngày rồi, tướng sĩ đã thấm mệt”
Ngồi trên yên ngựa, Kiệt vương liếc mắt nhìn phó soái một lúc lâu cũng gật đầu thỏa hiệp.
“Dừng”
“Tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi một chút”
Nghe tiếng ra hiệu của phó soái, tướng sĩ thở phào nhẹ nhõm, tìm một bóng mát ngồi nghỉ ngơi. Trịnh phó soái đi đến bên cạnh Trịnh Hạo Hiên thì thầm: “Điện hạ, lần này người trở về phải cần thận với phe của Bình vương. Mấy ngày trước khi khởi hành, thê tử của thuộc hạ có viết thư gửi đến, nói là khắp kinh thành hiện tại ở đâu cũng có người của Bình vương”
Trạch Hạo Hiên trầm mặc, cũng giống kiếp trước hắn ta nhân lúc chàng không có mặt liền lôi kéo người về phe mình. Nhưng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618048/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.