Editor: Bộ Yến Tử
Xe ngựa trực tiếp tiến vào phủ Minh Vương, Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm xuống xe ngựa, thị vệ cùng sai vặt đang bận rộn vội cung kính cúi đầu: "Vương gia, Lam cô nương!" Lam U Niệm thấy phủ Minh Vương được kiến tạo tráng lệ, xa hoa tôn quý, ngói lưu ly tản ra ý vị nồng đậm, bên trong phòng bài trí đồ vật quý hiếm như giường tầng bạch ngọc điêu khắc hoa Mạn Châu Sa Hoa quỷ dị, ở không trung treo ngược lồng đèn sáng chói, cổ kính uy nghi.
“Cải tạo lại khi nào thế?” Lần trước nàng đến vương phủ, còn chưa có hoa văn Mạn Châu Sa Hoa, mỗi lần đến nàng đều trực tiếp đi tới thư phòng cho nên không có nhìn kỹ, hiện tại nhìn thấy mới hiểu hắn đã vô cùng dụng tâm vì nàng.
“Từ khi nàng đặt chân đến vương phủ ta liền bắt đầu cải tạo, thích không? Không thích thì để bọn họ đổi!” Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm đi vào đại điện, kỳ thật phủ Minh Vương vốn dĩ đã là một cung điện tráng lệ, nghiêm trang.
Nàng lắc đầu: “Không cần, ta rất thích!” Không phải nàng đang an ủi hắn, mà là thật tâm thích cách trang trí này, khiêm tốn không xa hoa, hơn nữa điều khiến nàng vui vẻ nhất chính là khắp nơi đều có Mạn Châu Sa Hoa.
Phong Dực Hiên thấy dáng vẻ của nàng không phải làm bộ mà là thật tâm thích vương phủ, tán thưởng nhìn về phía Ám Nhị, Ám Nhị vui đến mức run rẩy, cũng may Lam cô nương thích nếu không mọi người sẽ không còn cơ hội gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998464/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.