Yến hội vẫn cử hành như cũ, ca múa liên tục không ngừng, hoàng hậu lại đứng ngồi không yên, nhìn khắp đại điện cũng không thấy Phong Thiếu Sở cùng Nguyệt Bạch Liên, còn có Phong Dực Hiên và Phong Quan Liên, thậm chí ngay cả Lam U Niệm cũng không thấy, hoàng hậu nhìn móng tay đỏ tươi của mình, khoé miệng quyến rũ ra nụ cười vui vẻ.
Đã nhiều năm qua, bất luận bà làm cái gì cũng không thể lay động trái tim hoàng thượng, trong lòng hoàng thượng lúc nào cũng chỉ có ả tiện nhân đã chết kia, còn có hai đứa con trai nàng lưu lại. Bất luận hoàng nhi của bà ưu tú cỡ nào cố gắng cỡ nào hoàng thượng cũng không thèm nhìn tới, còn hài tử của nữ nhân kia lúc nào hoàng thượng cũng ra sức bảo vệ.
Dung túng Phong Hạ Kỳ cũng thôi đi, hoàng thượng còn cực kỳ dung túng cho tên quái vật Phong Dực Hiên, rõ ràng hắn có đôi mắt của ma quỷ hoàng thượng lại phong toả tin tức không cho bất luận kẻ nào đàm luận, còn cho hắn nắm giữ binh quyền, dễ dàng tha thứ mọi lỗi lầm hắn gây ra. Nghĩ đến đây, hoàng hậu liền vô cùng phẫn nộ, bà đã từng tiêu tốn biết bao tinh lực muốn diệt trừ Phong Dực Hiên cuối cùng đều là công cóc, lần này dù không giết được hắn cũng phải khiến hắn trở thành ma quỷ người người khinh bỉ.
Đúng lúc này, người mà hoàng hậu cho rằng đã rơi vào bẫy rập lại lọt vào tầm mắt bà, hắn đang cùng Lam U Niệm sóng vai nhau trở lại chỗ ngồi. Hoàng hậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998463/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.