"Đi theo lâu như vậy còn chưa chịu xuất hiện sao, Hoa Quốc thái tử?" Ẩn sâu trong đôi mắt long lanh là rét lạnh thấu xương. Từ lúc nàng rời khỏi hành cung liền phát hiện có người theo sau, người đến vẫn không động thủ cho nên nàng đoán là Hoa Hưu Nghi.
“Chà chà, Lam cô nương quả nhiên thông minh! Vậy mà lại đoán ra là bản thái tử!” Hoa Hưu Nghi từ trong góc bước ra, nhìn về phía nữ tử đặc biệt kia, nàng mặc bạch y mang giầy đế bồi, hạ thân là váy lụa thêu hoa xanh nhạt, khoác bên ngoài một chiếc áo dài cân vạt màu lam nhạt, mái tóc dài tuỳ ý xoã sau lưng, trên người không có trang sức, không trang điểm, chỉ như vậy cũng đã đẹp đến nghiên nước nghiên thành, có cảm giác như phù dung trong nước. Hắn không thể không thừa nhận Lam U Niệm là nữ tử đẹp nhất hắn từng gặp, đồng thời cũng là nữ tử khiến hắn cảm thấy khác biệt.
“Không biết Hoa thái tử đi theo ta là có chuyện gì?” Giọng điệu không chút nhiệt độ. Lam Khúc Lam Vũ căng thẳng nhìn Hoa Hưu Nghi, rất sợ hắn sẽ đột ngột ra tay thương hại Lam U Niệm.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao mình phải đi theo Lam U Niệm, hắn đang nhàn rỗi ở hành cung thì nghe thuộc hạ đến báo nói nàng đến, thấy nàng đến chỗ Nguyệt Bạch Liên, lần đầu tiên hắn biết cảm giác chờ đợi một nữ tử, sau khi thấy nàng rời khỏi hành cung hắn không biết lý do gì mà đi theo, bản thân cũng thấy khó hiểu, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998459/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.