Vũ Lưu Ly phi thân tiến vào Hầu phủ không hề làm kinh động đến thị vệ trong phủ, ngựa quen đường cũ bước vào phòng Kinh Vô An.
Kinh Vô An yên tĩnh nằm trên giường, Vũ Lưu Ly có thể nhìn rõ từng vết roi bầm tím trên lưng hắn, phần chân bị côn bổng đánh đến sưng vù ứ máu, từ một người ngày thường khôn khéo như hồ nay lại mê man nằm đó, ngay cả việc có người vào phòng hắn cũng không biết.
Không phải hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc bị thương của Kinh Vô An, bao nhiêu năm qua bọn hắn theo Phong Dực Hiên xông pha chiến trường rất hay bị thương, lần này là bất đắc dĩ, hắn có thể nhìn ra thương thế này là Kinh Vô An tự nguyện.
“Vô An.” Vũ Lưu Ly đau lòng nhìn Kinh Vô An, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Kinh Vô An lại bị thương.
Hiện tại Kinh Vô An cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn, thật ra võ công của hắn không phải quá tốt cho nên khi bị phụ thân đánh một trận tơi bời hắn liền hôn mê bất tỉnh, bây giờ nhìn thấy người mình thích đã tới kinh thành, hắn yếu ớt nở nụ cười khiến cho Vũ Lưu Ly càng thêm tự trách.
“Là ta không tốt, nếu như ta không rời khỏi đây sao ngươi có thể bị thương.” Vũ Lưu Ly khổ sở nói, hai người bọn họ ở cạnh nhau người đưa ra kế sách người còn lại thì ra sức, hắn đột ngột bỏ đi khiến an toàn của Kinh Vô An không được đảm bảo, hắn cảm thấy bản thân là một đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998422/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.