Chương trước
Chương sau
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi Lam U niệm chuẩn bị đến Tiêu Kim các thăm Tam ca, bây giờ nàng đang mặc nữ trang cho nên chỉ có thể vào bằng cửa sau.
"Chủ tử!" Hiện tại tú bà đã biết thân phận của Lam U Niệm, người của Vô Tình các tuyệt đối trung thành nên sẽ không có chuyện phản bội, chỉ có điều Quỷ Tam vẫn sợ có người tiết lộ thân phận của Lam U Niệm nên đã hạ cổ trên người bọn họ, không phải không tín nhiệm bọn họ mà là phòng ngừa bất trắc, tú bà cũng là người hiểu lý lẽ vì vậy bằng lòng.
"Tam ca có ở đây không?" Lam U niệm hỏi.
"Hôm nay Tam công tử không có ở trong các, nhưng mà bằng hữu của chủ tử là Vũ trang chủ và Kinh thế tử đang ở sương phòng trên lầu ba!" Tú bà đáp.
Bởi vì trước đó nàng quen biết bọn họ nên lâu dần đã trở thành bằng hữu, bây giờ cũng trở thành bằng hữu của Quỷ Tam, vì vậy cố ý giữ lại một gian phòng ở lầu ba cho bọn họ, làm vậy dù bọn họ đến Vô Tình các hay bất cứ sản nghiệp nào của nàng cũng vô cùng thuận tiện, lúc ấy khi đám người Phong Hạ Kỳ biết chuyện rất vui vẻ, không phải chỉ vì sương phòng mà còn là quan tâm giữa các bằng hữu.
Lam U Niệm muốn đến chào hỏi Kinh Vô An, chẳng qua lúc đến gần sương phòng nàng liền nghe được âm thanh không nên nghe, nụ cười trên miệng nàng có chút tà ác...
***
Vũ Lưu Ly mặc một bộ lam bào, vô cùng diễm lệ quyến rũ nhưng không nhìn ra chút nữ khí nào, áo trong mở rộng, lộ ra xương quai xanh trắng noãn, quả thật còn muốn đẹp hơn cả nữ nhân, hắn nhìn Kinh Vô An từ từ đi đến, ánh mắt vô cùng hoảng hốt. Nhắc đến quan hệ của hắn và Kinh Vô An quả thật có chút bối rối, không biết bắt đầu từ lúc nào, mặc dù hắn vẫn thích ngắm tuyệt thế mỹ nữ nhưng lại không có cảm giác gì với các nàng, chỉ khi đối mặt với Kinh Vô An thì trái tim hắn mới điên cuồng nhảy lên, bản thân hắn cũng cảm thấy giật mình, từ đó về sau hắn luôn đè nén cảm giác chân thật của mình trong lòng cố gắng xem Kinh Vô An như bằng hữu nhưng hắn lại có cảm giác dường như Kinh Vô An cũng đối xử với mình rất khác biệt.
Kinh Vô An vẫn luôn quan tâm chăm sóc hắn, ngặt nỗi là hắn căn bản không thể nào trốn thoát, cũng không muốn rời xa người kia, hai người vẫn dùng danh nghĩa bằng hữu để chăm sóc lẫn nhau, vốn tưởng rằng cuộc sống như vậy đã rất thỏa mãn rồi.
Thế nhưng giờ đây bọn họ đã đến tuổi thành gia lập thất, Vũ Lưu Ly hắn là người trong giang hồ hơn nữa còn là trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, phụ mẫu mất sớm nên hắn không cần quá bận tâm chuyện đó, Kinh Vô An lại khác... Hiện tại Hầu phủ đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng làm Thế tử phi, nhớ đến chuyện này Vũ Lưu Ly cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, cho nên hắn chuẩn bị quay về không muốn ở lại kinh thành nhìn người kia lấy vợ sinh con, không ngờ hôm nay Kinh Vô An lại mời hắn tới đây chơi, bọn họ còn...
Vũ Lưu Ly thật sự không ngờ lúc hắn muốn đưa người kia về nhà, nam nhân xấu bụng này lại hôn mình! Hắn cũng điên rồi, liều lĩnh hôn trả! Bởi vì nụ hôn này, hắn đã đánh vỡ bức tường giả tạo mà bọn họ cố công gầy dựng bao năm qua!
"Ngươi... tại sao ngươi lại làm như vậy?", Vũ Lưu Ly hốt hoảng đánh mất dáng vẻ phong lưu ngày thường của mình, nói.
Kinh Vô An thấy Vũ Lưu Ly vẫn còn đang trừng mắt không thể tin nhìn mình, hắn cũng không cảm thấy hối hận vì hành vi vừa rồi, hôm nay vốn muốn mời Vũ Lưu Ly đến Tiêu Kim các chơi, bởi vì chỉ có Vũ Lưu Ly là người hiểu hắn nhất, hắn cũng chấp nhận để người kia dần quen thuộc, nào ngờ bọn họ chỉ mới uống vài chén liền nghe người kia nhắc tới chuyện muốn rời khỏi kinh thành, vì vậy hắn tức giận trực tiếp cưỡng hôn người ta.
Kinh Vô An đã thích nam tử bên ngoài phong lưu ngang ngạnh bên trong tinh tế tỉ mỉ này từ lâu, chỉ là hắn đã từng cho rằng đó là yêu thích của lão bằng hữu, sau này mới phát hiện không phải như vậy, hắn thích Vũ Lưu Ly hơn như thế, vả lại còn có lòng chiếm hữu cực cao, hắn biết hắn đã yêu.
Kinh Vô An cũng biết tình yêu nam nam khó mà khiến người ta chấp nhận, hắn cũng không đành lòng nhìn Vũ Lưu Ly tiêu dao phóng khoáng bị người đời phỉ nhổ, cho nên hắn đè nén tình cảm đó tận đáy lòng, dùng thân phận bằng hữu chăm sóc người kia, nhưng hắn không ngờ ngay cả cơ hội đó người kia cũng không cho hắn!
Nhìn đôi mắt sáng như sao trời của Kinh Vô An, làn da trắng noãn mịn màng, đôi môi hồng đầy đặn, sống mũi cao ngất, mái tóc đen nhánh chỉ dùng một sợi dây đỏ để buộc lên, khoác trên người bộ y phục tím nổi bật, dung nhan thanh nhã tuấn tú ấy lại càng thêm mị hoặc, hắn nhìn thấy phòng bị trong mắt Vũ Lưu Ly chỉ có thể cười khổ nói: “Sao ta lại không thể làm như vậy? Ta đã muốn làm vậy từ lâu rồi!”
Vũ Lưu Ly không ngờ Kinh Vô An lại trực tiếp thừa nhận, chua chát nói: “Ngươi hà tất phải như vây? Nghe nói Hầu gia đã thu xếp hôn sự cho ngươi!”
"Ta không đồng ý, cũng không có ý định lấy vợ!" Kinh Vô An vội vã giải thích, hắn không hề có ý định lấy vợ sinh con, bây giờ không có sau này cũng không.
Vũ Lưu Ly đứng dậy: "Nhưng cuối cùng ngươi vẫn sẽ lấy vợ! Chúng ta không thể nào ở bên nhau, hà cớ gì phải dằn vặt nhau chứ?"
"Nếu Kinh Vô An ta đã không thể buông bỏ vậy thì ta sẽ không thả ngươi đi, nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta có thể đến một nơi không ai biết hai ta là ai trải qua cuộc sống bình thản an nhiên!" Kinh Vô An thật sự rất thích Vũ Lưu Ly, cho nên đối với hắn thân phận Thế tử, vinh hoa phú quý hay công thành danh toại đều không thể sánh bằng nam tử trước mắt.
Vũ Lưu Ly giật mình nhìn Kinh Vô An, không phải hắn không biết tình ý của Kinh Vô An dành cho mình, chẳng phải hắn cũng rất yêu nam tử này sao? Nhưng thân phận và trách nhiệm không cho phép bọn họ tùy hứng làm bậy, hắn cũng không nỡ để Kinh Vô An phải vì mình mà vứt bỏ tài hoa rồi trốn vào rừng sâu hoang dã.
Vũ Lưu Ly im lặng nhìn Kinh Vô An, có trời mới biết hắn rất muốn lớn tiếng đồng ý ở bên cạnh Kinh Vô An, dù thế tục không dung, bọn họ vẫn muốn ở cạnh nhau, thế nhưng hắn vẫn còn nhiều thứ phải cân nhắc, hắn không thể nào buông bỏ nội tâm của mình để đón nhận nam nhân này.
Vũ Lưu Ly nhìn Kinh Vô An thật lâu sau đó đột nhiên ra tay điểm huyệt hắn, phi thân rời khỏi Tiêu Kim các, lập tức rời khỏi kinh thành.
Kinh Vô An ra sức vùng vẫy tiếc là không thể động đậy chỉ có thể nóng nảy nhìn Vũ Lưu Ly rời đi, vừa thương tâm vừa đau lòng, hắn hiểu lo lắng của Vũ Lưu Ly, nhưng mà hắn sẽ đứng ra giải quyết mọi chuyện, tại sao người kia lại không tin hắn?
Lam U Niệm nhìn Vũ Lưu Ly phi thân rời đi cũng không có tiến lên ngăn cản, mà là đi vào sương phòng nhìn Kinh Vô An đang bị điểm huyệt, sau đó giải huyệt cho hắn.
Vừa nhìn thấy Lam U Niệm, Kinh Vô An vô cùng giật mình, chắc hẳn chuyện vừa nãy giữa mình và Vũ Lưu Ly đều bị nàng nghe được, chẳng qua hắn không nhìn thấy sự khinh bỉ trào phúng nào từ trong ánh mắt của nàng, phảng phất như chuyện bọn hắn yêu nhau là việc rất bình thường, trong lòng Kinh Vô An cũng tốt lên đôi chút.
Vừa được giải khai huyệt đạo Kinh Vô An lập tức muốn đuổi theo Vũ Lưu Ly, hắn sợ bọn họ sẽ bị ngăn cách mãi mãi.
“Vô An ca ca, nếu như ngươi tin tưởng Niệm Nhi thì không nên đuổi theo!” Lam U Niệm ngồi xuống, chậm rãi nói với Kinh Vô An đang đứng trước cửa sổ chuẩn bị đuổi theo người kia.
Kinh Vô An nghe Lam U Niệm nói vậy lập tức ngừng lại, hắn vẫn luôn rất bội phục tâm tư nhanh nhẹn cùng trí tuệ vô song của nàng, bây giờ nhìn thấy hai nam tử yêu nhau lại có thể thản nhiên tiếp nhận, nữ tử bậc này đúng là thế gian khó tìm, e là chỉ có mình Phong Dực Hiên mới xứng với nàng.
“Niệm Nhi muội muội có biện pháp gì tốt sao?” Kinh Vô An khát khao hỏi, dù sao thì hắn cũng đã ở cạnh Vũ Lưu Ly nhiều năm còn trong tình trạng như vậy, vất vả lắm mới xẻ mở vấn đề lại trực tiếp hỏng bét, quả thật trong chuyện tình cảm hắn vẫn còn rất non nớt.
Lam U Niệm mỉm cười, nàng có thể nhìn ra bọn họ đều thực tâm yêu mến nhau, nhưng thế đạo tàn nhẫn không cho phép nam tử có tình cảm với nhau, Kinh Vô An là người đa mưu túc trí nhưng trong chuyện tình cảm lại quá mức nóng vội, còn Vũ Lưu Ly lại lo lắng cân nhắc quá nhiều chuyện, cho nên bọn họ mới rơi vào tình cảnh hiện tại.
Lam U Niệm hỏi: “Vô An ca ca, ngươi đã quyết định rồi sao? Nếu như ngươi đã hạ quyết tâm, sau này dù phía trước có xảy ra chuyện gì ngươi cũng không thể lùi bước.”
“Ta biết tình cảm của chúng ta không được thế nhân chấp nhận, nhưng ta sẽ không lùi bước!” Kinh Vô An kiên định đáp, hắn đã từng mê mang đã từng chối bỏ nhưng đổi lấy chỉ là bản thân càng thêm thống khổ, hiện tại hắn đã biết bản thân muốn gì, cho nên hắn sẽ không lùi bước cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
Lam U Niệm còn đang muốn nói thêm cái gì đó liền phát hiện Phong Hạ Kỳ, Phong Dực Hiên còn có Quỷ Tam bước vào, nàng chỉ có thể ngừng câu chuyện lại.
Phong Dực Hiên bước đến ngồi cạnh Lam U Niệm, nhìn nàng một cái, rõ ràng hắn đang rất không vui, tại sao Niệm Niệm lại có thể ở chung với Kinh Vô An, hắn thừa nhận mình đang ăn dấm.
“Tiểu sư muội tới, sao không nói với ta? Nếu không phải trùng hợp gặp Tứ vương gia và Minh vương, ta còn không biết đó?” Quỷ Tam bất mãn nói.
“Đúng vậy, Niệm Nhi muội muội ra ngoài chơi lại không chịu thông báo với bọn ta một tiếng, cái tên xấu bụng Kinh Vô An này thì có gì tốt mà nói chuyện đâu!” Phong Hạ Kỳ cũng bất mãn kháng nghị, bất quá đó cũng chỉ là trêu đùa mà thôi.
“Muội ấy hả, muội đang dạy Vô An ca ca cách làm sao để theo đuổi người trong lòng!” Lam U Niệm cầm lấy tay Phong Dực Hiên trấn an, quả nhiên người nọ vừa rồi còn đang giận dỗi lập tức trời quang mây tạnh ôm nàng vào lòng, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Kinh Vô An một cái.
Phong Hạ Kỳ nghe xong sững sờ, mấy người bọn họ là chí giao nên đều biết chuyện giữa Kinh Vô An và Vũ Lưu Ly, dù hai người kia cực lực che dấu nhưng bọn họ vẫn nhìn ra chút manh mối.
Kinh Vô An nghe Lam U Niệm thẳng thẳng nói ra chuyện đó không khỏi có chút xấu hổ, hắn quay sang nhìn nàng, phát hiện nàng cũng đang nhìn hắn.
“Nếu ngay cả dũng khí nói ra quan hệ của các ngươi với người khác mà ngươi cũng không có, thì làm sao có thể có được Lưu Ly ca ca?” Lam U Niệm thẳng thắng nói: “Quan hệ của các ngươi càng bí mật chắc chắn nữ nhân ngấp nghé ngươi sẽ không bao giờ dừng lại, ngươi có nghĩ tới cảm nhận của hắn không?”
Kinh Vô An nghe xong lập tức hiểu ra, đúng vậy, bọn hắn một mực cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, ngay cả khi hai bên thật lòng yêu nhau cũng không dám tiết lộ, thì hắn làm sao có thể cho Lưu Ly cảm giác an toàn?
“Ta thích Lưu Ly, nhưng mà mọi chuyện rất phiền phức!” Kinh Vô An trực tiếp thừa nhận với đám người Phong Dực Hiên.
Phong Dực Hiên mặt không đổi sắc, đối với hắn mà nói Kinh Vô An thích nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần người đó không phải Niệm Niệm là được.
Phong Hạ Kỳ cũng đã đoán được mấy phần cho nên cũng không mấy kinh ngạc, chỉ nhìn Kinh Vô An nói: “Thích thì tranh thủ đi, Niệm Nhi nhà chúng ta có rất nhiều chủ ý hay, ngươi có thể đi theo học hỏi!” Dù sao thì mấy đại lão gia bọn hắn cũng rất mù mịch chuyện tình cảm, tiểu nữ tử lại hiểu rõ tâm tư nhau hơn, mặc dù Vũ Lưu Ly không phải nữ tử.
“Ối dào! Bản công tử còn tưởng rằng chuyện gì ghê gớm lắm?” Quỷ Tam mở quạt, không quan tâm nói: “Tiểu sư muội đã từng nói tình yêu không phân quý tiện, chỉ cần thật tâm yêu nhau thì quản người đó là nam hay nữ làm gì!”
Quỷ Tam còn hạ giọng nói thầm nhưng người ở đây lại nghe rất rõ: “Lúc trước tiểu sư muội còn khuyên ta nên tìm nam nhân mà chơi đùa, sợ ta gây hạ cho nữ nhân khuê tú!”
Quỷ Tam vừa dứt lời, cả đám đều quỷ dị nhìn Lam U Niệm, thực sự không thể nghĩ được lúc ấy nàng vẫn là một hài tử sao lại có thể có ý nghĩa như vậy, Kinh Vô An lại vô cùng mừng rõ khi tìm được tri kỷ, bây giờ mọi kế sách truy thê đều phải dựa vào Lam U Niệm rồi.
Lam U Niệm chỉ cười cười xem như đáp lời, sau đó nói ra cách nghĩ của mình, Kinh Vô An nghiêm cẩn lắng nghe liên tục gật đầu bội phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.