Phong Hạ Kỳ buộc tóc lên cao bằng dây tím, y phục tím, chân mang giày tím, ngũ quan thanh tú, da thịt trắng nõn, trên người tản ra mùi sách nhàn nhạt, thế nhưng đôi mắt hồ ly lại ánh tinh quang bốn phía, đi cùng hắn là Kinh Vô An tuấn tú lịch thiệp, đôi mắt thanh lãnh sâu sắc như tranh thủy mặc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc cao lãnh như quý công tử danh môn Giang Nam.
Lam U Niệm ngoài ý muốn đón hai người lên lầu: "Ngọn gió nào thổi hai vị tới đây?"
"Chao ôi, nếu không đến thì không biết Niệm Nhi muội muội lại ở sau lưng nói xấu ca ca đấy?" Phong Hạ Kỳ bất mãn nói.
Lam U Niệm ngồi đối diện hai người, bắt đầu pha trà, lập tức trong phòng ngập tràn hương thơm, hai người như tượng gỗ chăm chú nhìn nàng pha trà, làm cho Lam Vũ đứng bên cạnh phải bật cười.
"Khụ khụ. . ." Phong Hạ Kỳ và Kinh Vô An ho khan mấy tiếng rồi thu hồi ánh mắt, nói thế nào thì hai người họ một người là Vương gia một người là Thế tử, lại chỉ vì một ly trà mà làm ra hành động như người chưa từng trải sự đời?
Đặt hai chén trà trước mặt bọn họ, Lam U Niệm nhìn Lam Vũ một cái, nói: “Tỳ nữ không hiểu chuyện, thỉnh hai ca ca chớ trách!"
"Xem muội nói kìa, chúng ta nhỏ mọn vậy sao, không trách tỳ nữ của muội được, là tay nghề của muội quá tốt!" Kinh Vô An thưởng thức một ngụm trà lài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998406/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.