Lam U Niệm nghe bọn cướp hô liền bước xuống xe ngựa, Phong Dực Hiên cũng theo sau, hiện tại nàng không mang mạng che mặt, cho nên khi nàng vừa ra tới đám cướp liền choáng váng, nhìn nàng chằm chằm.
Bọn họ nhìn thấy một người mặc y phục trắng, váy bách hoa buộc eo trắng, tay cầm sa tím, tóc mai phất phới, tóc được bới lên bởi cây trâm hoa ngọc lan. Ánh mắt thật đẹp, chọc người ta trìu mến.
"Đẹp, thật sự quá đẹp!" Tay bọn họ sờ mó lung tung lên mặt nữ tử ngồi trên đất nhưng ánh mặt lại nhìn về phía Lam U Niệm, chảy nước miếng.
Sát khí quanh người Phong Dực Hiên ngày càng trầm trọng, âm trầm như Địa Ngục Tu La, khuôn mặt đẹp trai vô cùng kinh người, còn kinh diễm và nguy hiểm hơn cả Mạn Đà La, hắn chán ghét tất cả nam nhân dùng vẻ mặt si mê dơ bẩn đó nhìn Niệm Niệm, vừa nhìn hắn đã muốn móc mắt bọn chúng, trên thực tế hắn đã làm như vậy.
Phong Dực Hiên khẽ buông bàn tay đang nắm tay nàng, trong nháy mắt đến trước mặt đầu lĩnh, trực tiếp móc mắt hắn ra.
"A - -" Tên kia đau đớn ngã lăn ra đất, Phong Dực Hiên ghét bỏ ném hai con ngươi trong tay đi, nhận khăn Ám Nhất đưa tới tỉ mỉ lau sạch vết máu trên tay, sau đó bình thản như không quay lại bên cạnh Lam U Niệm, dùng bàn tay khác nắm lấy tay nàng, tay vừa móc mắt người ta thì vắt chéo sau lưng không chạm vào Lam U Niệm.
Đầu lĩnh đau đến hôn mê bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998405/chuong-112.html