Editor: Mèo_Moon
"Niệm Nhi muội muội!" Hoa Mộc Khuynh nhìn lòng bàn chân sâu không thấy đáy của khe hở và vực sâu, nước mắt chảy xuống, trong lòng tự trách không thôi, liền vội vàng muốn nhảy xuống cứu Lam U Niệm.
"Ngươi điên rồi sao?" Lam Mặc Huyền đem Hoa Mộc Khuynh kéo lên địa phương an toàn, Hoa Mộc Khuynh nằm úp sấp vào vai Lam Mặc Huyền khóc lớn.
"Đều tại ta, nếu không phải ta muốn tới hái quả cam thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy! Nếu không phải ta ham chơi, Niệm Nhi muội muội sao có thể vì cứu ta mà rơi xuống! Ta đáng chết!" Hoa Mộc Khuynh gào khóc, nàng trơ mắt nhìn người muội muội mà mình muốn bảo vệ mà muội muội ấy vì bảo vệ mình mà rơi xuống, mà hết thảy nguyên nhân đều bởi vì mình, nếu Niệm Nhi muội muội có mệnh hệ gì, nàng Hoa Mộc Khuynh sẽ không sống nổi nữa!
"Mộc Khuynh! Ngươi bình tĩnh lại đi, Niệm Nhi muội muội sẽ không có việc gì, Minh vương đã xuống dưới cứu nàng, muội muội sẽ không có việc gì, Mộc Khuynh ngươi bình tĩnh một chút!" Lúc này trong lòng Lam Mặc Huyền cũng vô cùng lo lắng đau khổ, hắn vẫn luôn nghĩ bảo hộ cưng chiều muội muội một lần nữa biến mất trước mắt mình, mà chính mình người ca ca này vậy mà cái gì cũng không làm được. Nhưng hắn biết việc này không thể trách Hoa Mộc Khuynh, nhìn Hoa Mộc Khuynh tự trách đau đớn hắn cũng không dễ chịu.
"Đúng! Niệm Nhi muội muội sẽ không có việc gì! Ta muốn đi tìm Niệm Nhi muội muội!" Hoa Mộc Khuynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998380/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.