3
Bạch Hạc ăn rất từ tốn, thậm chí không phát ra tiếng.
Tôi mỉm cười khi nhìn thấy anh ta ăn hết sạch bát cơm.
"Ăn ngon không anh?"
Anh ta nhìn bát cơm trống không trên tay, có vẻ như anh ta nghĩ chuyện này thật khó tin.
Cơ thể anh ta ốm yếu, chắc ít khi ăn cơm nhiều như vậy.
Tôi vội vàng đưa bát cơm của mình cho anh ta: "Em chưa đụng đến đâu, anh ăn thêm một ít nữa không?"
Anh ta khẽ liếc mắt nhìn bát cơm của tôi.
Không đợi anh ta trả lời, tôi đã đem một nửa phần cơm của mình cho anh ta.
Tay nghề của Lâm Di thật sự rất tốt, bữa cơm đầu tiên tôi đến đây đã bị kinh ngạc rồi.
"Anh ăn đi." Lúc này dường như tôi đã quên mất hình ảnh của Bạch Hạc trong bản tin kia, sau khi mỉm cười với anh ta thì tôi cũng vùi đầu ăn cơm.
Đến khi tôi ăn xong thức ăn trong bát, ngẩng đầu nhìn lên tôi thấy bát cơm của Bạch Hạc cũng trống rỗng.
"1/10" giọng nói máy móc kia vang lên trong đầu tôi.
Tôi hài lòng cầm lấy cái bát rỗng trong tay Bạch Hạc, cảm thấy đây thật sự là thời khắc lịch sử.
Có lần một sẽ có lần thứ hai.
Ông trời đối xử với tôi không tệ, tôi vốn chỉ muốn ra ngoài dạo chơi làm quen với thành phố mà tôi chỉ thấy trên bản đồ này.
Không ngờ tôi lại gặp Bạch Hạc đang đi làm thêm.
Nhân lúc anh ta đi ngang qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cua-do-phan-dien-benh-kieu/2856619/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.