17.
Ngày hôm sau, Bạch Hạc không đến lớp.
Vì chuyện này mà tôi bồn chồn cả ngày, giờ lại thêm cả việc Cố Vân Sinh không biết từ đâu nhảy ra.
Câu hỏi đột ngột rơi xuống người tôi.
"Quân Quân, nghe nói năm nay em bị tai nạn xe hơi hả?"
Chuyện này đã xảy ra được nửa năm rồi, không biết anh ấy nghe tin từ đâu.
Tôi gật đầu.
"Em bị mất trí nhớ à." Trước đây tôi chưa từng thấy ánh mắt anh nghiêm túc như vậy bao giờ, "Thế sao em nhận ra anh?"
Tay tôi cứng đờ.
"Em đã thấy ảnh của anh." Tôi còn chưa xem nó.
Chỉ là phỏng đoán.
Hiển nhiên anh ta không quá thông minh. Anh một tay chống đầu, nghe tôi nói có vẻ hợp lý, gật đầu lấy lệ rồi tiếp tục đi bên cạnh tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi chưa kịp đứng vững thì anh lại ngẩng đầu lên lần nữa.
"Em không nhớ chúng ta đã cùng nhau lên núi xuống biển sao?" Ánh mắt anh ẩn hiện tia sáng.
Dường như chỉ cần tôi gật đầu, ánh sáng ấy sẽ vụt mất.
"Ừm." Tôi quả quyết gật đầu.
Tôi không phải là Đường Uyển Quân của trước đây, thế nên tôi không thể cho anh ấy bất kỳ hy vọng nào được.
Ánh sáng trong mắt anh ấy mờ đi.
Anh không nói gì hết.
Tôi cũng không.
Trong lúc chờ đợi, tôi cố gọi lại cho Bạch Hạc lần nữa, thế nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Không lẽ anh đã xảy ra chuyện gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cua-do-phan-dien-benh-kieu/2856601/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.