22.
Đây là lần đầu tiên tôi theo dõi một người, và tất nhiên tôi không có kinh nghiệm làm việc đó.
Thế nên, tôi nhanh chóng bị mẹ Bạch Hạc phát hiện. Tôi chắc chắn đã bám theo bà ấy kỹ càng, trái phải không rời nửa bước. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị mất dấu.
Tôi sống ở khách sạn ngay đối diện khu dân cư, ở đó một ngày một đêm.
Chưa đợi được mẹ Bạch Hạc ra ngoài, tôi đã nhận được cuộc gọi từ số lạ.
"Quân Quân, cứu Tiểu Hạc." Giọng nói yếu ớt của mẹ Bạch Hạc truyền tới.
Lúc đó, đầu óc tôi trống rỗng, không nghĩ đến việc mình có thể gặp nguy hiểm.
Tôi căn cứ theo địa chỉ được nói trong điện thoại, vội vàng chạy đến một căn nhà trong tiểu khu.
Cửa nhà không khóa.
Tay nắm chặt điện thoại, tôi đẩy nhẹ cửa bước vào.
Cảnh tượng trong nhà khiến tôi kinh hãi đến mức suýt hét toáng lên.
Mẹ Bạch Hạc cùng Bạch Hạc đều nằm trong vũng máu. Trên người họ toàn là máu, rất khó để phân biệt đó là máu của ai với ai.
Toàn thân tôi run rẩy, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, nhưng tôi vẫn cắn răng tiến lên kiểm tra dưới mũi của mẹ Bạch Hạc trước.
Vẫn còn thở...
Vẫn còn thở!
Còn Bạch Hạc...
Ngón tay tôi run run chuyển từ mũi mẹ Bạch Hạc sang anh ấy.
Anh vẫn còn thở.
Tôi ngồi bệt xuống đất, mặc cho máu thấm dần vào quần áo, tôi run rẩy bấm gọi 120.
Cả Bạch Hạc lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cua-do-phan-dien-benh-kieu/2856600/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.