Lý Đạt Phát từ công trường xây dựng về đến nhà, thấy Tô Trân đang ngồi bên giường lau nước mắt. Sau khi Lý Đạt Phát bán đồ trong quán cơm, trả lại tiền cho Tô Kiến Quân, còn dư không ít, vốn cũng đủ để một nhà ba người bọn họ sinh hoạt và làm buôn bán nhỏ. Nhưng Lý Lượng từ ngày đến thành phố đã quen tiêu tiền như nước, lại quen với không ít bạn bè không nên thân, Tô Trân mặc dù rất nuông chiều hắn nhưng quản tiền chặt lại hơn trước đây nhiều. Lý Lượng đòi mấy lần không được liền lấy trộm sổ tiết kiệm, ăn chơi trác táng với bạn bè một phen, sau lại cùng chúng đi chơi gái một thời gian, mấy vạn đồng đã tiêu sạch. Sinh hoạt trong nhà phải dựa vào tiền công Lý Đạt Phát chuyển gạch ở công trường. Hôm nay Lý Lượng lại gây ra chuyện, bị tạm giam trong đồn, Lý Đạt Phát và Tô Trân như già đi mười tuổi. Người ta nói nuôi con dưỡng lão, bọn họ nuôi là một con quỉ đòi nợ.
“Bà lại khóc tang cái gì? Hôm nay không phải là đi thăm nuôi Lượng tử sao? Thằng đó lại gây ra chuyện gì trong ấy?” Lý Đạt Phát bỏ đồ xuống, vắt khăn mặt lau mồ hôi, đã sắp năm mươi, cũng may trụ cột cơ thể còn tốt, bằng không ngày nóng thế này chuyển gạch ở công trường, chưa chắc chịu nổi.
Tô Trân nghe Lý Đạt Phát nói, nước mắt rơi càng nhiều, “Có gặp được đâu, người ta căn bản không cho gặp! Nói là phải mời luật sư mới được! Tôi xin mãi, nói sao cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-to-than-dich-hanh-phuc-sinh-hoat/2021394/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.