Chương trước
Chương sau
Chẳng mấy chốc đã tới ngày Tô Kiến Quân xuất viện, Tô Thần đặc biệt xin nghỉ, hôm đó dậy thật sớm, chuẩn bị tới bệnh viện đón cha. Lưu Hà dọn dẹp lại gian phòng của Tô Kiến Quân một lần, còn Từ Quyên đang cầm một miếng đậu phụ đòi đi cùng.

“Quyên tử, anh đi đón cha anh xuất viện, mang đậu phụ đi làm gì?”

“Anh Thần, trên TV đều làm thế mà. Ông chủ lớn xuất viện, nhất định phải cắn một miếng đậu phụ ngoài cửa.”

Tô Thần đầu đầy hắc tuyến, con bé này! Người ra tù mới làm như thế. Lại nói, cô nhóc này bình thường xem những thứ gì không biết?

“Quyên tử, cha anh xuất viện không cần ăn thứ này.”

“Không được, nhất định phải mang đi! Xả xui!” Từ Quyên bắt đầu cứng cổ, Tô Thần và Lưu Hà nói đều không vào, vẫn cứ bỏ đậu phụ vào hộp nhựa mang theo.

Ba người tới bệnh viện, Tô Kiến Quân đã thu dọn xong, thay đồ, đang ngồi nói chuyện với ông Trương giường bên.

“Cha, sao lại tự mình làm rồi? Con đã nói cứ chờ bọn con tới mà.”

“Ô hay, cha có phải ông lão bảy, tám mươi, động cũng không động nổi đâu. Chỉ bị đập phải đầu, hơn nữa chẳng phải không việc gì rồi sao.”

Tô Thần cũng không nhiều lời nữa, cúi người nhấc bao đồ của Tô Kiến Quân lên, nhìn lại xem có quên gì không. Thừa dịp này, Từ Quyên lôi miếng đậu phụ ra ép Tô Kiến Quân cắn một miếng, Tô Kiến Quân giương mắt nhìn miếng đậu không thêm muối cũng không có xì dầu, ông không phải ra tù, ăn cái này làm gì? Cuối cùng không đối phó nổi với Từ Quyên, đành cố nén mà cắn một miếng. Lưu Hà vội vã đưa cho ông một chén nước.

Ông Trương thấy vậy, cười đến ngã ngửa ra giường, gia đình này thực thú vị.

Tô Thần thu dọn xong rồi, đứng thẳng dậy đưa bao đồ cho Lưu Hà, Từ Quyên, bản thân nhấc hai phích nước.

“Cha, chúng ta đi thôi, đại gia, chúng cháu về nhé, chúc ngài sớm bình phục.”

Tô Kiến Quân vịn vai Tô Thần đứng lên, vì nằm viện nên không lắp chân giả, hiện tại tự ông bước đi hơi khó, “Ông Trương, tôi đi nhé, lúc nào rỗi nhớ ghé qua Tô ký! Tôi sẽ tự tay làm vài món chiêu đãi ông! Đừng quên mang theo ba đứa con trai ông, con tôi thì bọn chúng đừng hi vọng làm gì, nhưng nhà tôi vẫn còn hai đứa nhỏ xinh xắn kia đấy!” Ở chung với ông Trương một thời gian, tính cách Tô Kiến Quân càng thêm vui tươi, lại còn biết trêu chọc người khác. Tô Thần không sao nhưng Lưu Hà và Từ Quyên đã đỏ mặt bừng bừng rồi.

“Ôi!” Ông Trương gật gù, “Tôi cuối tuần sau cũng xuất viện, nhất định đến! Tôi không muốn ăn đồ của đồ già lão nhà ông làm, tôi muốn Thần tiểu tử làm cơ! Ai bảo mấy đứa con tôi không còn hi vọng gì? Cưỡi lừa xem kịch đi, cứ chờ đó!”

“Chậc!”

Tô Kiến Quân cười cười cùng ông Trương tạm biệt, đúng lúc đó Trương Tấn Bình tới, thấy mấy người nhà họ Tô thì biết ngay hôm nay Tô Kiến Quân xuất viện.

“Chú Tô, chú xuất viện ạ? Chúc mừng chú bình phục.”

“Ừ” Tô Kiến Quân cười gật đầu, “Vừa nhắc đến mấy cháu với cha cháu xong, có thời gian tới Tô ký nhé.”

“Có thời gian cháu nhất định tới ạ.”

Tô Thần và hai cô gái cũng tới chào Trương Tấn Bình, Trương Tấn Bình vào phòng bệnh, bốn người lên taxi về.

“Ông chủ à, ông Trương đó là ai thế? Hình như rất có tiền?” Từ Quyên vẫn rất hiếu kì, thế nhưng để cô tự hỏi người ta thì có vẻ không hay lắm, đành quay sang hỏi Tô Kiến Quân.

Tô Kiến Quân suy nghĩ một chút, “Chú không rõ lắm, chỉ biết ông ấy có vài cái thuyền, ông ấy từng nói với chú, con lớn của ông ấy mở công ti địa ốc, con thứ hai làm ở cơ quan nhà nước, con nhỏ còn đang đi học.”

“Oa! Thế chẳng phải là quan thương câu kết gì gì đó a!” (quan lại – người có quyền thông đồng với thương nhân)

Từ Quyên nói một câu khiến cho cả tài xế cũng phải phì cười.

Tô Thần cười ha hả gõ gõ trán cô, “Ngày thường bảo em đọc nhiều sách một chút, em lại không nghe, thành ngữ này dùng như thế sao?”

Từ Quyên xoa xoa đầu, thè lưỡi, cười hề hề nói, “Em biết rồi, lần sau nhất định chú ý ạ! Anh Thần, lần trước anh đã nói không thể gõ đầu, càng gõ càng hỏng, anh lại còn gõ đầu em, nhỡ gõ ngu người thật thì làm sao!”

Ra là, lần trước chuyện Tô Kiến Quân gõ đầu Tô Thần, Tô Thần làm nũng bị cô nhóc bắt gặp, hôm nay lợi dụng chắn lại cậu, Tô Thần đều bị cô làm cho xì khói. Song cậu cũng lưu ý lời cha nói, xem ra ông Trương này thực sự không đơn giản.

Trong phòng bệnh, Trương Tấn Bình đang gọt táo cho ông Trương, ông cứ tủm tỉm nhìn chằm chằm con trai, rốt cuộc, Trương Tấn Bình bị ông nhìn phát sợ, ngẩng đầu, “Ba, ba cứ nhìn con làm gì? Đã nhìn gần ba mươi năm rồi còn chưa chán ư.”

Ông Trương vung tay tạt đầu Trương Tấn Bình một cái, “Thằng nhóc mày cuối cùng lộ mặt thật a? Vừa nãy trước mặt người nhà người ta sao ngoan hiền thế? Trước mặt ba mày không vờ vịt nữa à?”

Trương Tấn Bình cười cười, gương mặt tuấn tú thấy thế nào cũng lộ vẻ không đứng đắn, nhưng lại không làm người ta ghét được, “Không phải con thấy ba và người ta hợp ý, muốn cho nhà người ta có ấn tượng tốt sao.”

“Cái rắm ấy!” Ông Trương lại vỗ đầu anh ta, sau đó con ngươi xoay chuyển, “Nói thật đi, anh cả, anh có ý với Thần tiểu tử đó đúng không? Ba anh biết anh với thằng hai đều cong, so với mấy người mày mang về trước đây, Thần tiểu tử trông khá hơn nhiều. Vừa hiếu thuận, bộ dáng dễ coi, tay nghề lại tuyệt, nghe nói còn hợp tác mở công ti với người khác nữa. Nếu là cậu bé này, anh có lấy một người đàn ông làm vợ, một cửa của mẹ anh ba giúp anh đối phó.”

Trương Tấn Bình cười cười, cắt táo thành từng miếng, cắm tăm đút cho ông Trương, “Con nói ba à, ba tra hộ khẩu nhà người ta rồi à, sao biết rành mạch thế? Chuyện này cha đừng quan tâm. Hơn nữa, sao ba chỉ truy cứu đến con mà không hỏi Trọng Bình ấy?”

Ông Trương bị miếng táo chặn họng, vừa nuốt xong lại bị đút thêm miếng nữa, cảm giác như thằng con này không muốn cho ông nói hử? Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Trương Trọng Bình đang bắt chuyện với cô y tá mặt đỏ bừng, ông Trương và Trương Tấn Bình nhìn anh ta cười thật dịu dàng, song song lắc đầu, nghiệp chướng a.

“Ba, có khá hơn không? Anh, anh đút như thế, ba nghẹn đó.”

“Trọng Bình, sao lại đến đây? Không phải nói hôm nay có cuộc họp sao?”

“Xong rồi ạ, không có chuyện gì lớn, đơn giản là mấy chuyện qui hoạch lại khu nội thành cũ ấy mà.” Trương Trọng Bình vừa ngồi xuống xỉa một miếng táo bỏ vào miệng đã thấy Trương Tấn Bình hai mắt tỏa sáng nhìn mình, vội vã nhai nhai mấy cái nuốt luôn, mở miệng nói, “Anh, anh đừng nhìn em như thế, nói cho anh, em tuyệt đối không làm chuyện vi phạm kỉ luật tổ chức đâu nhé.”

Trương Tấn Bình bĩu bĩu môi, không nói gì.

Ông Trương nhìn nhìn Trương Trọng Bình, đứa con thứ hai này của ông cái gì cũng tốt, chỉ là cá tính hơi cứng nhắc, cả hai đứa con trai đều đến lúc vào cao trung thì nói cho ông hay chúng thích đàn ông, cả hai đứa đều mắc tật xấu này, tức giận đến mức bạn già của ông quanh năm suốt tháng đều ở nước ngoài, còn nhấc theo cả thằng ba, nói không muốn hai người xúi quẩy tới nó. Ông Trương ban đầu cũng giận, dây lưng cũng quật đứt mấy cái, nhưng mấy năm nay không thấy bọn họ lăng nhăng bừa bãi gì, dần dần mặc kệ chúng, có điều tuy nói đồng ý rồi nhưng trong lòng vẫn vặn vẹo lắm, từ lúc thấy Tô Thần, lòng ông lại có chủ ý, hỏi riêng Tấn Bình, Tô Thần liệu có khả năng là cong không, được đáp án khẳng định của con thì liền nghĩ biện pháp lừa Tô Thần về nhà mình. Chí ít đứa nhỏ này nhìn thuận mắt, lại hiếu thuận, nhưng nhìn hai đứa con mình, ông nhụt chí rồi, sao lại không biết sốt ruột a? Chờ người ta bị lừa mất không phải muộn rồi?

Tô Thần đang đỡ Tô Kiến Quân nằm lên giường, đột nhiên hắt xì liên tục ba cái, xoa xoa mũi, có người đang tính kế cậu thì phải?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.