Editor: Thiên Y
Bởi vì thời tiết đang giao mùa nên trời tối rất sớm.
Ngay khi trời vừa tối, một chiếc ca nô liền xuất hiện tại bến tàu. Giữa làn sương mù, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen mơ hồ. Sau đó một người nhảy khỏi ca nô, xách theo một cái túi trong tay rồi đi về phía trước.
Phía trước đã có người đứng đợi anh ta từ lâu.
Triển Mộ đi tới nói mấy câu tiếng Thái, người nọ liền mỉm cười rồi dẫn bọn họ dẫn bọn họ đến ngôi nhà lợp mái ngói.
Ngụy Vô Lan ném túi trong tay lên trên giường, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn.
Hồi lâu, sắc mặt anh ta nghiêm nghị nói: "Anh định làm thế nào?"
Anh nhìn nghiêng góc mặt của Triển Mộ, nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc ban ngày, chợt cảm thấy máu trong người sôi trào.
Kích thích, con mẹ nó thật kích thích!
"Xong rồi." Bắt lấy tấm bẩn đồ mà Triển Mộ ném tới, đột nhiên Ngụy Vô Lan đứng dậy. Vì giữ an toàn, anh chia bản đồ làm bốn phần.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Triển Mộ thổi tắt ngọn đèn dầu rồi lên giường.
Anh ta nhích người vào sát tường, hỏi: "Chậm nhất đến ngày mai Thương Trung Tín có thể nhận được tin tức, anh có chắc là không muốn gọi điện cho Thương Lam?"
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó tiếng Triển Mộ vang lên: "Không cần thiết."
Khẽ nhíu mày, Ngụy Vô Lan không nói thêm gì, trong đầu đang suy nghĩ mấy ngày nữa sẽ liên hệ với Trình Anh, Triển Mộ liền nhắc nhở: "Vô Lan, rất nhiều việc khi làm.... Người chết sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658942/chuong-154.html