Editor: Thiên Y
Tháng 7, sông Mê Kông đã vào mùa lũ, mưa to không ngừng khiến tuyến đường thủy trở nên mở rộng và sâu hơn.
Con tàu chở hàng mang biểu tượng của Thương thị đang chầm chậm rẽ sóng ra khơi. Trong màn đêm bao phủ bởi sương mù, người ta có thể mơ hồ nhìn thấy những ngọn núi trùng điệp trải dài như vô tận.
Lưu Bình ra khỏi khoang tàu, vô tình đụng phải mấy người gác đêm.
"Hi–"
Cậu ta hào hứng chào hỏi đối phương, khi thấy người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ thì sờ mũi một cái, khó chịu rời đi.
Cậu ta đi về hướng boong thuyền, trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì. Những thuyền viên này đã đi theo Trầm Thành nhiều năm nên luôn tỏ thái độ cao ngạo với cậu ta.
Tối nay sương mù dày, phía chân trời cuồn cuộn mây đen khiến mặt trăng bị che lấp.
Lưu Bình huýt sáo, mơ hồ nhìn thấy một bóng người bên cạnh lan can. Cậu ta dụi dụi con mắt lại nhìn rõ vài phần.
"Ngài Triển sao?"
"...."
Gảy tàn thuốc, Triển Mộ tựa vào lan can bên cạnh lẳng lặng hút thuốc, nhìn người tới, lạnh nhạt đáp lời.
"Đã trễ thế này mà ngài Triển còn chưa ngủ ư?"
Lưu Bình từng nghe mẹ cậu ta nói qua về ông chủ này, không chỉ là người ôn hòa, ra tay hào phóng, quan trọng là yêu thương vợ nhất.... Trong đầu mơ hồ hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam. Nghĩ đến những chuyện mình đã làm với cô, cũng không biết có phải chột dạ hay không, ở trước mặt đàn ông này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658941/chuong-153.html