Bốn giờ chiều, thành phố B nỗi lên từng trận gió lớn. Thời tiết vốn đang đẹp vì trời xanh mây trắng, trong nháy mắt liền bị mây đen bao phủ.
Lúc này bầu trời tối tăm xẹt qua một tia chớp, giống như một nhát đao rạch một đường trên bầu trời. Sấm chớp vang lên, sau đó nổi cơn mưa lớn đập mạnh ngoài cửa xe.
Từng giọt từng giọt nước mưa vỗ lên trên cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng vang "Độp độp".
Nhìn mưa như thế, tài xế vội vàng nâng cửa sổ xe, taxi rẽ trái quẹo phải mấy lần, rốt cuộc cũng đến bệnh viện.
Chi –
Xe dừng trước cửa của bệnh viện.
Nhìn Trình Anh vội vã xuống xe, tài xế vội hô: "Cô gái, túi xách của cô này! Cô còn chưa trả tiền."
Trình Anh vội vã rút mấy tờ tiền mặt từ trong ví ra, không cần nhìn mà nhét vào trong tay anh.
Tài xế là một người đàn ông Đông Bắc, giọng nói vang dội, dù cách mấy con phố cũng có thể nghe được: "Cô gái, tiền lẻ của cô."
Nhưng lần này mặc kệ anh ta kêu thế nào, cũng không thể gọi được cô gái đang chạy như điện trong màn mưa.
Khi Trình Anh đến cửa phòng bệnh thì đầu tóc đã ướt nhẹp. Vừa đến liền thấy dáng vẻ Ngụy Vô Lan đang đứng dựa vào tường, hai tay anh ta ôm ngực, đầu cúi thấp, mái tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt của anh ta.
Nghe được tiếng bước chân, anh ta ngước mắt nói: "Trời mưa cũng không biết che ô sao? Một lát nữa bị cảm thì làm thế nào?" Ngụy Vô Lan nhíu mày, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658935/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.