Thương thị
Ngụy Vô Lan gõ cửa phòng Triển Mộ, tự nhiên đi vào.
"Vô Lan, sống ở Mỹ mấy năm, ngay cả lễ phép căn bản cậu cũng quên rồi sao?" Triển Mộ vùi đầu vào tập tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Lễ phép sao?" Ngụy Vô Lan đem một chập tài liệu lên bàn: "Con mẹ nó anh không nói một tiếng liền bán công ty đi thì tính là gì? !"
". . . . . ."
"Vì phụ nữ. . . . . Lúc nào thì Triển Mộ anh lại biến thành người đàn ông si tình rồi? Vì phụ nữ, anh . . . ."
Ngụy Vô Lan kích động đến mức hai mắt ửng hồng, trong mắt tràn đầy tia máu, rõ ràng cho thấy là đã nhiều ngày không ngủ, vội vã chạy về.
"Vô Lan. . . . . ." Triển Mộ ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh lạ thường: "Đợi thêm mấy năm, tôi sẽ lấy lại những gì của chúng ta."
Ngụy Vô Lan giận quá hóa cười, từ trong túi lôi ra đơn từ chức đã được chuẩn bị từ sớm, để lại trên mặt bàn của anh rồi bỏ đi: "Con mẹ nó, ngày trước là ông đây ngu ngốc, bị anh đùa giỡn cũng thật đáng đời. Anh được lắm, về sau chúng ta sẽ tính toán rõ ràng. Tôi nói cho anh biết, bây giờ ông đây không quan tâm."
Nhìn bóng lưng của Ngụy Vô Lan, Triển Mộ cầm đơn từ chức trên bàn, anh trầm mặc chốc lát, đột nhiên vo lại thành một nắm.
"Lá thư này coi như tôi chưa bao giờ nhận được, lát nữa tôi bảo thư ký hủy bỏ lịch làm việc của cậu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658920/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.