Editor: Lạc Tâm Vũ
Triển Mộ ôm cô không buông tay, Thương Lam cũng không dám giãy dụa, hai người lặng lẽ dựa vào nhau như vậy ở trong khu vườn hoa nhỏ này.
“Chị.” Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Thương Hồng đi ra từ trong bóng tối:
“Cha để em ra đây tìm chị.”
Thương Lam sửng sốt, vội vàng đẩy anh ra.
Lần này Triển Mộ rất phối hợp buông lỏng sự kiềm chế với cô.
“Chị tới liền đây.”
Thương Lam nói như vậy xong, ánh mắt rơi trên khuôn mặt buồn rầu của Thương Hồng, cô không biết em ấy nhìn bao lâu ở trong góc, nhưng bị Thương Hồng nhìn, ngược lại cô sinh ra một chút dieenndkdanleeequhydonnn thoải mái dưới đáy lòng, nghĩ đến kiếp trước, mỗi lần khi cô đánh vỡ thời gian thân thiết của Triển Mộ và Thương Hồng, đa số cô mở to một đôi mắt vô tội nhìn mình, nhu nhu nhược nhược nói “Xin lỗi.” (Lời editor: Chỗ này phải là Triển Mộ với Thương Lam chứ nhỉ @
[email protected], như vậy mới hợp lí)
Một người là em gái, một người là chồng, phong độ của tiểu thư khuê các không cho phép cô khóc lóc om sòm trước mặt mọi người, mà Triển Mộ lại càng là nhân vật cô dù thế nào cũng không chọc nổi. Vì vậy, là tính cách nhu nhược yếu đuối này của Thương Lam, thân là vợ cả nhưng tìm đủ mọi cách trốn tránh, làm như không nghe được, không nhìn thấy, cho dù là đánh đến mi tâm, cô cũng có biện pháp có thể trốn ở giữa mai rùa của mình không đi ra.
Cô chăm chú nhìn sự tức giận và không cam lòng trên mặt của Thương Hồng, bộ dáng âu lo ác ý của đáy lòng hiện lên, bây giờ nhân vật đổi ngược lại rồi.
Bỏ ánh mắt qua một bên, cô vòng qua anh đi đến về phía phòng khách.
Thật ra cô rất muốn nói cho em ấy, không nên không cam lòng, càng không nên tức giận, qua mấy năm nữa Triển Mộ sẽ là của em, Thương thị cũng là của em, cô sẽ không tranh giành cái gì với bọn họ, đối với cô mà nói những thứ này đều đã không có ý nghĩa, cô sẽ rời khỏi nơi này về sau trải qua cuộc đời bình yên.
Đi ra không được mấy bước, Triển Mộ lại chặn ngang bắt được tay cô, quý ông anh cười nói:
“Chúng ta cùng đi.”
Trần Lệ ở trong phòng khách nhìn thấy bọn họ, di chuyển ra hai vị trí:
“Trợ lí Triển, Tiểu Lam mau tới đây.”
Nhà họ Thương là nhà giàu mới nổi, không có thân thích thượng lưu gì, sang làm thân đều là thôn dân bên trong trấn nhỏ, nhóm người này làm thành một bàn ồn ào khiến cho tất cả phòng khách rất giống chợ bán thức ăn, mà gần năm mới Thương Trung Tín nhìn vào trên thể diện của bà nội cũng không tiện đuổi bọn họ ra ngoài, liền nhận lời giả tạo như thế.
Thương Hồng ở bên cạnh cùng bà nội, thân thiết châm trà rót nước rất khéo léo, dỗ được lão nhân gia vui vẻ mừng rỡ cười toe toét.
Bà nội gắp cái đùi gà cho Thương Hồng, rồi sau đó nghĩ một chút, cũng gắp một miếng cho Thương Lam.
Nhìn chằm chằm thịt mỡ đột nhiên xuất hiện đến trong bát, Thương Lam chán ghét nhíu mày lại, nhưng không thể bác bỏ lòng tốt của bà nội, chỉ có thể cắn một cái ở trước mặt bà.
Thương Lam vốn không thích ăn thịt, xem như là kén ăn, cô chịu đựng ghét bỏ nuốt thịt mỡ vào trong miệng, rồi sau đó lợi dụng khi bà nội không chú ý, đẩy đùi gà ra một bên trong bát, miệng cắn thức ăn chay làm giảm đi sự chán ngấy đầy trong miệng.
Triển Mộ chăm chú nhìn động tác của cô nhăn mày nói:
“Ngoan, ăn đùi gà.”
Giọng điệu của anh giống như dỗ trẻ con.
“Không nên kén ăn.”
Nghe lời này trong lòng Thương Lam không vui vẻ, sao người này ngay cả mình ăn cái gì cũng phải quản, sợ đưa tới chú ý của người khác, cô hạ thấp âm lượng nói với anh:
“Tôi không ăn được.”
Anh biết sự yêu thích của Thương Lam, cô không hứng thú với những thứ món ăn ngày lễ chuẩn bị sẵn, ngược lại thích ăn các loại hải sản tôm cá, nghĩ đến, một đôi đũa lại kẹp miếng gà trong chén cô đi, bỏ vào miệng hai ba cái liền giải quyết rồi.
Động tác của anh rất nhanh, mỗi người đều trò chuyện riêng trên bàn cơm, một sự việc xen giữa này cũng không dẫn tới sự dinendian.lơqid]on chú ý của bất kì người nào, ngược lại là Thương Hồng đối diện chéo, không vui khiễng chân nhíu mi nhìn cử chỉ vô cùng thật mật của hai người.
Nơi cách biệt thự nhà họ Thương chưa đến mười thước có một bãi đỗ xe độc lập, sau bữa cơm Triển Mộ tựa ở dưới cột đèn, miệng nhả ra vòng khói lượn lờ.
Anh chờ rất lâu, không chờ được Thương Lam lại chờ được Thương Hồng.
“Anh Triển.” Thương Hồng thản nhiên đi tới, trên mặt mang theo một nụ cười yếu ớt, yên tĩnh giống như một thục nữ nhỏ.
“Chờ lâu lắm không?”
Ánh mắt rơi vào quần áo trên người cô, nếu như anh nhớ không lầm, đó hẳn là thuộc về Thương Lam.
“Chỉ một mình em?” Anh hơi híp mắt lại.
“Ừ.”
Thương Hồng nhẹ nhàng gật đầu.
Nhà họ Thương.
Người hầu vừa mở cửa chính của nhà kho vừa nhìn chăm chăm tin nhắn trong di động.
Trong nháy mắt cửa chính mở ra cô nhìn thấy Thương Lam ngồi ở trong góc.
Mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi bay, cô dựa vào cửa không biết đang suy nghĩ những cái gì, cả người đã xuất thần nhìn lên bầu trời xa xôi.
“Đại tiểu thư, sao ngài lại ở chỗ này.”
Thương Lam ỉu xìu xoay mặt qua, ánh mắt rơi trên cửa mở rộng ra, nếu muốn hỏi tại sao cô lại ở chỗ này, phải nói về từ hai giờ trước.
Sau khi qua cơm chiều, Thương Hồng lấy cớ có cái gì cho cô, liền dẫn cô tới nhà kho, tiếp theo là một đường tiếng khóa cửa xuống…
“Làm phiền cô, là bản thân tôi không cẩn thận.” Cô thản nhiên nói, đáy mắt lại tối tăm đến dọa người.
Em gái cô đã không có kiên trì, lại có thể ngay cả vẻn vẹn hai năm cũng không muốn chờ đợi.
Trong mấy năm nay thành phố B phát triển không tính là nhanh, bãi biển gần ngoại ô chưa dựng lên cao ốc, một mảng lớn cánh rừng tụ tập rất nhiều tình nhân đi ra ngoài tản bộ.
Biển lớn xanh thẳm gõ núi đá, tiếng sóng biển cuồn cuộn quanh tai, một chiếc xe đỗ trên bờ.
Cùng với âm thanh vui mừng bên năm mới, pháo hoa hoa mỹ xẹt qua bầu trời, nở rộ lã chã.
Ánh mắt Thương Hồng hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rõ, nhưng cố sức khống chế, từ vừa bắt đầu liền ngồi yên tĩnh ở một bên không nói gì.
Triển Mộ dập tắt tức giận, thản nhiên nói:
“Tiểu Hồng, chúng ta nói chuyện.”
Đôi mắt cô phóng to, có chút không dám tin tưởng nhìn anh.
“Anh Triển.”
Không thể, bộ dáng hai chị em các cô giống nhau như đúc, chỉ cần có lòng, ngay cả cha cũng không nhận ra được!
Như là đoán được tâm tư của cô, mặt anh không chút thay đổi nói:
“Tại sao muốn giả dạng bộ dáng chị gái em?”
“Em…” Thương Hồng căng thẳng nhìn anh:
“Anh Triển, thật ra em vẫn rất thích anh, em…”
Không đợi cô nói xong, anh bình tĩnh cắt ngang cô:
“Anh sẽ chỉ là anh rể em.”
“Anh gạt người, rõ ràng anh thích chính là em, trước đây anh không phải như thế!” Thương Hồng vội vàng quát.
“Tiểu Hồng, không nên quá tham lam.” Triển Mộ cười nhạt.
“Em làm gì trong lòng em rõ ràng.”
Khi tiếng chuông vang lên, Thương Lam đang ngồi ở đầu giường lật xem một quyển tiểu thuyết Anh văn, điện thoại di động thì đặt ở một bên, cô nhìn cũng không tìn liền tiếp nhận.
“Ra đây.”
Nghe được giọng của Triển Mộ, cô có chút bất ngờ nói:
“Có chuyện gì không?”
“Em ra đây.” Không có giải thích, chỉ là cô có thể nghe ra mấy phần nóng giận từ trong giọng nói của anh.
“Anh ở dưới lầu.”
“Tôi muốn ngủ.” Cô cau mày từ chối, Thương Hồng làm anh ta mất hứng rồi hả?
“Năm phút, không nhìn thấy người của em anh không bảo đảm mình sẽ làm ra được cái gì.”
Triển Mộ với cô, trừ bỏ uy hiếp còn có thể là cái gì.
Trong kính khúc xạ ra hình dáng của bản thân, cả người cô là áo ngủ bảo thủ, tóc dài mới gội qua ướt sũng choàng lại sau đầu, khẽ nhíu mi, bộ dáng này của cô ra ngoài gặp người như thế nào.
“Khuya lắm rồi, ngày mai có được không?”
“Còn ba phút.” Biết cô sợ mất thể diện, anh nhắc nhở: “Em không xuống được thì anh đi lên, lúc đó người mất mặt là ai chính em rõ ràng.”
Thương Lam lạnh lùng nghiêm mặt cứng cỏi tiếp, đêm nay tuy cô cố giữ bình tĩnh, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng có một vướng mắt, anh đây coi là cái gì, tức giận liền tìm cô trút ra sao?
Huống hồ anh có tư cách gì tức giận, người nên tức giận là cô.
“Có chuyện gì ngày mai hãy nói, đã khuya rồi tôi cúp.”
Thương Lam cúp điện thoại rất nhanh, nhưng tay vừa để xuống được thì cô hối hận, có chút sợ nhìn chằm chằm di động rốt cuộc không vang lên nữa, nhảy xuống giường chạy chậm đi đóng cửa phòng, cuối cùng còn ngại không đủ, di chuyển cái bàn ngăn ở trên khe cửa, tắt đèn lớn, che phủ đầu vào trong chăn lo lắng đề phòng nghe động tĩnh ngoài cửa, lại rúc vào trong mai rùa của mình một lần nữa.
Triển Mộ ngồi trong xe nhìn phòng của Thương Lam nằm ở lầu hai, trong con ngươi lóe ra ngoan ý.
Trong đêm nay Thương Lam đừng nói điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi qua, thái độ chẳng quan tâm của cô hoàn toàn chọc giận anh, rốt cuộc cô đây có ý gì, hào phòng muốn tặng anh cho người khác sao?
Sau khi qua mùng một đầu năm, thái độ của Thương Lam với Triển Mộ từ trốn tránh bên trong trở thành trốn tránh ở bên ngoài, có lẽ đêm đó hành động không đến nhà của anh làm tăng lên không ít can đảm die,n; da.nlze.qu;ydo/nn của cô, nước vo gạo cô tỉnh ngộ được, Triển Mộ của bây giờ cũng không phải Triển Mộ của mấy năm sau, nếu Thương Trung Tín vẫn khỏe mạnh anh sẽ không thể trắng trợn tìm mình gây phiền phức.
Phòng này đây thành căn cứ địa của cô, cô lấy cớ muốn ôn tập bài học ngoại trừ ăn uống cùng với, mấy ngày cũng ngột ngạt ở bên trong không ra ngoài, ngay cả Triển Mộ lên lầu gõ cửa, cũng cứng rắn rụt trong vỏ làm một lão rùa đen ngàn năm, nghĩ đến nhìn mặt mũi của Thương Trung Tín trước anh lại tức giận cũng sẽ không phá cửa phòng của cô.
Mà Triển Mộ nhìn hành động của cô, phẫn nộ từ lúc mới bắt đầu đến cuối cùng dở khóc dở cười, hai đời người cộng lại cũng đã hơn năm mươi lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy, cô tránh được một ngày, hai ngày, thật đúng là có thể trốn anh cả đời sao?
Ngày hôm đó Thương Lam đọc vài đề tài học tập ở trước bàn, giữa lúc cả đầu cô đều là XY, chỗ bụng dưới truyền đến một trận đau đớn, đi phòng vệ sinh vừa nhìn, thì ra là kinh nguyệt đến.
Kinh nguyệt của lần này tới sớm hơn vài ngày so với thời gian trước, trong lòng ngạc nhiên mừng rỡ một hồi, tới đây đã nói lên mình không mang thai, đau nữa cũng đáng.
Thương Lam lục tung tìm băng vệ sinh ở trong phòng, cuối cùng không có cách nào phát hiện lần kinh nguyệt này tới quá sớm, bản thân đã quên chuẩn bị mới. Loại đồ riêng tư này để người hầu đi mua không tốt, liền chỉ có thể lấy ví tiền đi ra cửa.
Nhưng Thương Lam vừa đến dưới lầu lại đụng vào Triển Mộ tới làm khách của nhà họ Thương, cô hoàn toàn không biết hôm nay anh sẽ tới, cả người lúng ta lúng túng cứng ngắc ở đầu bậc thang, trước cũng không phải sau cũng không phải trực tiếp hận không thể có một mai rùa tự nhiên rơi xuống, cô nhất định không nói hai lời chui vào.
“Đi đâu? Anh đưa em.”
Anh đi về phía cô, nhìn như nắm tay cô nhẹ nhàng thực ra âm thầm dùng sức, cũng không đợi cô từ chối, đến kéo cô đi ra cửa.
Người hầu trong nhà ít hoặc nhiều đều biết quan hệ của bọn họ, cũng không ngăn cản, mà Thương Lam lại nào dám giãy dụa, hình tượng càng ôn hòa bên trong càng giấu diếm mãnh liệt, chính như khuôn mặt tươi cười ôn hòa kia của Triển Mộ.
Cô một đường bị anh mang lên xe, khoảnh khắc cửa xe đóng lại, đáy lòng đạp theo một tiếng, mắt thấy mình cách nhà họ Thương càng ngày càng xa, cô vội hỏi:
“Anh chở tôi đi siêu thị.”
Anh không trả lời, tay lái vừa chuyển liền lái vào bên cạnh đường cái.
Mười phút sau xe dừng vững vàng ở cửa siêu thị, Triển Mộ cởi dây an toàn nhướng mày nhìn cô:
“Sao không xuống xe vậy?”
Nhận được ánh mắt dò xét của anh, khuôn mặt của Thương Lam hồng đến sắp nhỏ máu được, kinh nguyệt lần này tới quá sớm, còn có die nd da nl e q uu ydo n vô cùng mãnh liệt, lúc này dưới mông cô ướt một mảnh sao để cô xuống xe.
“Khó chịu?” Chú ý tới trạng thái lúng túng của cô, anh đưa một tay xoa nhẹ trán của cô.
“Anh có thể đi mua giúp tôi…” Cô cúi đầu trên mặt ửng hồng một mảnh.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Triển Mộ hết sức nghiêm túc nói:
“Mua cái gì.”
“…” Cô hít sâu một hơi, dùng âm lượng nhỏ giọng đến mức cả chính mình cũng không nghe được nói:
“Băng vệ sinh…”
“…”