"Triển đại ca... Đó là điện thoại của em..."
Triển Mộ tay cầm lái nổi đày gân xanh, khuôn mặt nghiêm túc dọa người, Thương Lam biết, đây là dấu hiệu anh nổi giận.
Anh không có ý định trả lại điện thoại cho cô, vẫn như cũ vững vàng lái xe, Thương Lam không đoán ra ý tứ của anh, lại không dám tùy tiện đụng vào râu cọp, chỉ có thể bình tĩnh ngồi, ánh mắt do dự không chắc.
Trầm mặc giống như trôi qua một thế kỷ dài, cuối cùng Triển Mộ cũng mở miệng hỏi:
"Em và Lam nhị thiếu gia rất thân?"
"Chúng em là bạn học." Thương Lam hơi nhíu lông mày, có chút không vui khi nghe giọng chất vấn của anh.
Ánh mắt nhìn đến hoa tai đeo trên tai cô, Triển Mộ lơ đãng nói.
"Các em qua lại?"
Sau khi nghe xong, Thương Lam ngẩn người, rũ xuống tầm mắt trầm ngâm trong chốc lát, lời nói đến miệng, cô khẽ gật đầu.
Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, cứ như vậy mập mờ không rõ cho qua chuyện.
Trong lòng cô tính toán, khiến cho Triển Mộ hiểu laafm cô và Lam Trí hẹn hò cũng tốt, như vậy anh cũng không dùng loại thái độ không rõ ràng này đối xử với cô, cũng hoàn toàn chặt đứt chút tình cảm này.
Dù sao ý chí của cô cũng không đủ kiên định, thật sợ khi đối mặt với tình cảm dịu dàng của Triển Mộ, lúc ôn nhu săn sóc, cô biết cô sẽ không cầm mình tiếp tục lao vào đó, trở về đường xưa lối cũ.
"-- Két -- " Tiếng thắng xe chói tai cắt ngang màn đêm tĩnh mịch, xe dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658833/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.