Ra khỏi cửa hàng sách nhỏ, Thương Lam từ từ đi dạo, tản bộ, ánh trăng nhu hòa chiếu in cái bóng của chính mình, kéo dài tinh tế nép vào ven đường.
Thương Lam lấy điện thoại di động ra, lúc đang định gọi cho tài xế thì một chiếc xe thể thao màu sáng bạc chiếu đèn vào cô.
Lặng lẽ nắm chặt túi sách của mình, cô lau bàn tay đầy mồ hôi lạnh, mấy ngày này cô đối với Triển Mộ tránh được thì tránh, vì tránh anh mà cũng không dám trở về Liên gia.
Cô cảm thấy từ lúc Triển Mộ xảy ra tai nạn xe đến nay, luôn luôn dành cho cô một loại áp lực bức người, luôn có thể ép cô tới không thở nổi, cái cảm giác trốn không thoát hít thở cũng không thông này làm cô không thích, cô cũng nhớ cô đã làm rõ ràng như vậy, Triển Mộ không có lý do nào không biết, nếu anh đã hiểu thì nên chú ý đến thân phận chủ động lảng tránh mới phải.
Nhưng anh không làm! Chẳng những anh không có tự giác lảng tránh, ngược lại càng ngày càng ép sát.
Cô thật sự không biết anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, mỗi lần đi công tác đều gọi điện cho cô khiến cho cô không biết mình là nên trả lời hay là không nên trả lời, chỉ có thể chuyển sang chế độ rung, cứ mặc kệ như vậy.
Xe dừng ở bên cạnh cô, Triển Mộ hạ cửa kính xe xuống nói.
"Anh chở em."
"Triển đại ca, em vừa - kêu tài xế rồi, không nên phiền phức." Thương Lam cố chấp đứng tại chỗ, cúi đầu xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658830/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.