Ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên vách tường, cho thấy thời gian là chín giờ tối. 
"Khuya lắm rồi, không có tiện." Thương Lam mềm nhũn cự tuyệt. 
"Xuống đây, một lát thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô." Giữa lúc Thương Lam còn đang suy nghĩ tìm lấy lý do gì từ chối lúc này, Lam Trí nghiêm túc vô cùng nói. 
"Một phút đồng hồ, cô không xuống tôi lập tức lên đi tìm cô." 
"Đừng, anh chờ một chút..." Lam Trí chính là một người điên, cái gì cũng có thể làm ra. 
Thương Lam rất sợ hắn tìm tới cửa, ngay cả đồ ngủ cũng chưa thay liền vội vã chạy nhanh xuống dưới tầng. 
Đèn đường lúc sáng lúc tối lóe ánh sáng vàng kim, xung quanh con đường này đều xây biệt thự tư nhân, có rất ít người qua lại, ánh trăng sâu thẳm chiếu vào dìa rừng, ban đêm ở bãi cỏ xanh biếc lóe lên một vòng màu vàng lấp lánh. 
"Anh tìm tôi có chuyện gì." Thương Lam chầm chậm đi tới, thở hổn hển nói. 
Lam Trí nhìn cô một cái, mở cửa xe. 
"Lên xe nói." 
Thương Lam không nghi ngờ gì ngồi vào đi, vậy mà cửa xe vừa đóng Lam Trí đã chạy, xe thể thao màu đỏ rời khỏi Thương gia, càng ngày càng xa tiến gần đến quầy rượu. 
Thương Lam trợn tròn mắt, nắm chặt góc áo của quần áo ngủ nói. 
"Anh muốn mang tôi vào đây." 
Lam Trí không nói một lời nhìn chằm chằm tình hình giao thông, không trả lời vấn đề của cô. 
"Lam Trí, anh lừa tôi." Nói xong chỉ một lúc. 
"Ba tôi muốn cho tôi vào trong bộ đội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658817/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.