Thương Lam vừa chạy, vừa ôm đầu cũng không nghĩ ra, tối hôm qua rõ ràng chính mình tận tâm tận lực " hầu hạ " nhị thiếu gia Lam Minh này rất tốt, tự hỏi mình có làm chuyện gì có lỗi với hắn? Cô liền không hiếu cuối cùng cô chọc hắn nơi nào. 
Vốn là dựa vào thể lực tiểu trạch nữ tuyệt đối không thể nào thắng được Lam Minh, có thể thới gian tự mình đi học không đưa đón, trên đường phố nhiều người đi qua đi lại, Thương Lam dựa vào vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn thế nhưng cũng có thể đem Lam Minh bỏ xa một đoạn. 
Đang lúc cô cảm thấy may mắn, nhanh tay lấy điện thoại gọi người tới cứu trợ, sau lưng truyền đến một tiếng quát giận rung trời: 
" Đều tránh ra cho lão tử! " 
Một rống này, hù dọa cô chút nữa té xỉu quăng điện thoại di động của mình. 
Bản thân Lam Minh trong trường là ác bá chính gốc, hơn nữa mặt này nay lại rất hun tợn, một tiếng rống này, học sinh bên cạnh đều ngoan ngoãn rẽ tạt hướng, nhượng xuất hắn một đường lớn chạy tới. 
Thương Lam thầm kêu một tiếng không xong, chạy trốn nhanh hơn,nhưng cô có mau đi chăng nữa cũng không thể hơn đại ca trường học này, chỉ thấy hắn một bước đã đuổi gần cô, cánh tay dài nhấc lên, níu lấy cổ áo cô kéo vào trong lòng mình. 
" A!!!!! " Thương Lam thét một tiếng chói tai, điện thoại di động rớt xuống đất, pin rớt ra, tán đầy đất. 
Ngươi đang làm gì, có chuyên gì chúng ta nói thật tốt "  
Thương Lam nắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658797/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.