Thương Lam buông lỏng bước chân hữu khí vô lực vào cửa.
“Đại tiểu thư, cô đã về.” Người giúp việc cung kính tiếp nhận túi trong tay cô.
“Ba tôi đâu? Đã ngủ chưa?” Ban đêm có chút lạnh, cô hít mũi một cái, đã chuẩn bị tâm lí tốt nghe chửi.
“Lão gia buổi chiều đã bay đi Nhật Bản.”
Động tác đổi giày của cô chậm lại chút, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“A, vậy chị đi xuống trước đi, tôi tự mình làm là được.”
“ Vâng tiểu thư, vậy tôi đi ngủ trước.”
“ừ, đi đi”
Cả đêm tối tăm bị đảo tới đảo lui, Cô không thể tưởng tượng được vận khí của mình lại tốt như vậy, đương nhiên, cô hiện tại quên mất chuyện chính mình bị bóc lột bởi chính người nào đó. Người này điểm tốt lắm là mau quên,ngay cả vết sẹo sâu cỡ nào đều quên đâu,
Đợi đến khi cô tắm rửa sạch sẽ đi ra, chứng kiến Thương Hồng đang ngồi trên giường mình an tĩnh lặng lẽ đọc sách đến ngẩn người.
“Trễ thế này rồi còn chưa ngủ?”
“Ngươi không phải cũng mới trở về sao?” giọng nói bất thiện.
Chú ý tới Thương Hồng đối với mình địch ý, hơn nữa có nguyên nhân trước làm cho tâm tình cô ngày này cũng không tốt gì, Thương Lam trầm mặt nói: “Có việc?”
“Ngày đó tại sao ngươi lại kêu Triển ca ca đi đón ta!”
“Lái xe xin nghỉ, ngoại trừ Triển Mộ, ta không tìm được người đón ngươi.”Thương Lam nhàn nhạt nói, trong con ngươi lạnh như bang lóe dọa người.
“Một trận bóng thôi, vì cái gì ngươi không để Triển ca tới đón?”
“Ngươi…. Ngươi rõ ràng cũng biết…” Cô khiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658796/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.