Trong phòng Ngâm Hoan cầm trong tay cái muỗng trúc múc nước từ con suối bêncạnh vào bầu nước, lại thêm một muỗng vào chén đối diện, "chàng nếm thửđi."
Tô Khiêm Mặc nhìn ly nước màu xanh lục trong vắt, cầm lấy cái ly nhấp một miếng, "Ta phải đi về."
Ngâm Hoan ngẩn ra, nhẹ nhàng buông cái muỗng xuống, "Ừ."
Tô Khiêm Mặc mở to hai mắt không thể tin nhìn nàng, nói, "Nàng chỉ có phản ứng như thế này sao?"
Ngâm Hoan nở nụ cười, "Vậy muốn ta nói như thế nào nữa, mọi sự đều nghe theo chàng sao?"
Tô Khiêm Mặc mím mím môi, "Ta đi lần này có lẽ nửa năm đến một năm mới về."
Ngâm Hoan gật gật đầu, "Ta sẽ tự chiếu cố thật tốt."
Tô Khiêm Mặc đột nhiên có chút ủy khuất, ngẩng đầu nhìn nàng, Ngâm Hoan tiện đà nói, "Chờ chàng trở lại."
Tô Khiêm Mặc trong lòng có cảm giác khó nói thành lời, chính là cái ngườitrước mắt dù không cao bằng hắn, nhưng ứng xử mọi chuyện đều rất trầmổn, khiến hắn ngày càng muốn đến gần.
"Lần này ra đi, ta muốnthay Lục thúc lãnh binh tiến đánh Bắc đồ." Thật lâu sau, Tô Khiêm Mặcnói ra ý tưởng trong lòng, Ngâm Hoan lúc này mới thay đổi thần sắc, tấncông Bắc đồ, đây là chuyện mà từ trước tới giờ Đại Huy chưa bao giờ có,cho tới bây giờ đều phòng ngừa quân Bắc đồ tấn công là chính mà thôi.
"Chàng có từng nghĩ tới vì sao lúc trước kể cả có phụ thân nhưng Lục tướngquân cũng chưa từng xuất binh tấn công không." Ngâm Hoan nhìn hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/3057741/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.