Gió núi từ từ thổi,Ngâm Hoan nằm ở trước ngực của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn truyềnđến tai nàng, lòng của nàng từ từ cũng bình tĩnh lại, hai người phảngphất là quên thời gian, yên lặng ôm nhau, cảm thụ được tình cảm của song phương truyền đến đối phương dù hai người không mở miệng.
Thật lâu sau, Ngâm Hoan nhẹ nhàng nói ra, "Cảm ơn chàng đã sống mà về."
Tô Khiêm Mặc đáy mắt càng vui vẻ hơn, ôm chặt nàng hơn, "Nếu ta không về được, nàng sẽ quên ta sao”.
"Sẽ, ta sẽ cố gắng ép bản thân quên chàng, cho nên ta mới cảm ơn chàng trởvề." Nhớ rõ cùng quên một người đều rất vất vả, Ngâm Hoan lẩm bẩm nói,Tô Khiêm Mặc đẩy nàng ra một chút, dáng vẻ không thể tin mà nhìn nàng,sau cùng bấm mũi của nàng một cái, "Nàng đúng là đủ nhẫn tâm."
"Ừ, cho nên chàng phải hảo hảo mà sống, nếu không ta nhất định quên chàng,sạch sẽ." Âm thanh trong suốt của Ngâm Hoan truyền vào trong tai củahắn, Tô Khiêm Mặc biết rõ nàng không có nói dối, đưa tay đem tóc củanàng vén sau tai, "Nàng lúc nào cũng đối với người khác hay đối với mình nhẫn tâm như vậy."
Ngâm Hoan không có lên tiếng, xem nhưthừa nhận lời của hắn, Tô Khiêm Mặc than nhẹ một tiếng, "Chuyện vất vảnhư vậy, về sau không nên làm như vậy nữa, sau này nàng không cần phảiđối với mình ác như vậy, nếu chuyện nàng làm không được, nàng cứ nói với ta."
Ngâm Hoan đáy lòng đột nhiên chấn động, ngẩng đầu nhìnhắn, đáy mắt kia thật giống như hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/3057728/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.