Giờ phút này biênquan Dương quan nhất định thế tuyết rất lớn, Tô Khiêm Mặc ra khỏi cột cờ của doanh trại vài mét liền không thể nhìn đường rõ ràng, thỉnh thoảngsẽ có vài binh lính cầm chổi quét tuyết đọng trên lều, tuyết rơi rấtlớn, nếu là liên tục không làm sạch, lều rất dễ bị sập.
Đạpphải tuyết thật dầy, Tô Khiêm Mặc đi một chỗ đóng quân khác, trong doanh bồng kia có vài vị tướng quân đang bàn bàn sách lược, bên cạnh còn cómột số thương nhân đang thuật lại cái gì, một vị quan quân râu ria rậmrạp trong đó cuối cùng cũng thở dài một hơn, "Cuối cùng cũng xong!"
Tô Khiêm Mặc đi tới vừa nhìn vào tờ giấy, trên trang giấy từ từ hiện lênbản đồ, đều là địa hình Bắc đồ từ trong miệng của các thương nhân thuậtlại để vẽ nên bản đồ.
Dùng dĩa ăn để biểu thị là vị trí thủthành quan trọng, mặc dù thương nhân chỉ có thể nói có hạn nhưng đối với bọn họ mà nói đã là rất nhiều, trong quá khứ những huynh đệ họ hy sinhtính mạng để mang về thông tin không nhiều bằng.
"Mọi ngườiđi vào trướng doanh của ta đi." Tô Khiêm Mặc dẫn mấy người thương nhânđi lấy tiền thưởng rồi phái binh lính tiễn bọn họ rời đi, lại trở lạitrong doanh bồng, vài người sĩ quan đã tập hợp xong mô tả của thươngnhân để vẽ bản đồ xong rồi.
Lần này bọn họ đã có thu hoạchngoài ý muốn, Mộc Triều Lộ thật cao hứng, "Một khi đã có thứ này, chúngta không cần bị động nữa”.
"Mộc đại nhân, tuyết lớn như vậy,đường sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/3057720/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.