Ngâm Hoan xoa nhẹ mímắt dưới, quấn sợi chỉ vừa mới kéo vào hà bao, đồ án thêu một mặt đãhoàn thành xong, hà bao màu xanh đậm với mặt trên thêu hoa đơn giản,Ngâm Hoan lấy một hạt châu trong hộp ra cẩn thận gắn vào giữa, cầm kimxuyên qua cố định chặt vào hà bao.
"Tiểu thư, ngài nghỉ mộtlát đi." Ngâm Hoan vừa ngồi xuống làm là ngồi hơn nửa ngày làm hà bao,bên trong rổ có rất nhiều hà bao lớn nhỏ đủ loại hình thức, mỗi lần hoàn thành một cái nàng đều không cảm thấy vừa ý mình, Nhĩ Đông lại cảm thấy tất cả đều rất đẹp mắt, nhưng tại sao tiểu thư lại không có tí hài lòng nào (Mây: Iêu rồi, tỷ ấy iêu rồi, không khổ công Mặc ca mặt dày đeo bám mà khửa khửa)
Ngâm Hoan đấm đấm phía sau cổ, ngửa đầu dựa vào gối phía sau, Nhĩ Đông điđến thay nàng xoa bóp bả vai, tuy miệng tiểu thư nói tuỳ tiện thêu mộtcái, nhưng mấy ngày nay không biết nàng đã thêu bao nhiêu cái rồi, TậpNoãn đứng giữ cửa vào thông báo, "Tiểu thư, Tam tiểu thư đến thăm ngài."
Cố Ngâm Nguyệt vừa đến, thấy một bàn hà bao cùng hạt châu, "Muội định mở cửa hàng hà bao hay sao mà làm nhiều vậy."
"Tam tỷ, tỷ tới thật đúng lúc, tỷ giúp muội chọn cái nào đẹp nhất đi." Tinhthần Ngâm Hoan đã lấy lại một chút tỉnh táo, cầm lấy mấy cái hà bao mình cảm thấy hợp ý đưa cho Cố Ngâm Nguyệt xem, Cố Ngâm Nguyệt chưa từngthấy nàng hao tổn tâm trí cho những việc như thế này, chỉ vào mấy cáikhông tệ, Ngâm Hoan lại cảm thấy hay là thêu phía bên trên nhìn đẹp hơn, Cố Ngâm Nguyệt nở nụ cười, "Muội đây là muốn thêu có ai mà dụng tâm như vậy."
"Không có đâu, muội chỉ thêu chơi." Ngâm Hoan đem tấtcả bỏ lại trong giỏ sách, "Tam tỷ hôm nay sao lại rảnh rỗi tới thăm muội vậy."
Cố Ngâm Nguyệt đột nhiên có chút thẹn thùng, "Ta thấymấy cửa hàng của muội làm ăn rất tốt nên muốn hỏi muội kinh nghiệm quảnlý." Ngâm Hoan sững sờ, lập tức hiểu Cố Ngâm Nguyệt hôm nay đến đây nhằm cố ý học bản lĩnh đương gia chủ mẫu của thương hộ, không khỏi chế nhạonói, "Tam tỷ, tại sao tỷ không đi hỏi mẫu thân."
"Ngươi chớ giễucợt ta, ta không mở miệng hỏi Đại bá mẫu được, muội có nói hay không,không nói thì muội coi chừng ta à." Cố Ngâm Nguyệt cáu thẹn nhìn nàng,đưa tay kéo nàng lại gần, nhéo nhéo gò má của nàng.
"Hảo hảohảo, muội nói muội nói." Ngâm Hoan lấy tay xoa khẽ gò má bị nhéo đau,"Tương lai Tam tỷ gả qua đó, làm đương gia chủ mẫu, tỷ nhất định là muốn thay tỷ phu quản lý cửa hàng cho hắn."
"Không cho muội nói." Cố Ngâm Nguyệt vội vàng bụm miệng nàng, cả khuôn mặt đỏ bừng trừng mắtnhìn nàng, Ngâm Hoan trốn tránh tay nàng, "Muội không nói muội khôngnói." Lúc này nàng mới buông lỏng tay ra.
"Muội hứa nha." CốNgâm Nguyệt oán trách nhìn nàng, Ngâm Hoan vội vàng gật đầu, "Khụ, Tamtỷ, kỳ thật chuyện ở cửa hàng tỷ không cần tự mình quản lý, tỷ nghĩ xem, nếu quản lý một cửa hàng thì được chứ nếu quản lý mười mấy cửa hànghoặc hơn nữa, vài chục cửa hàng thì không phải sẽ mệt chết mình sao, tỷchỉ cần quản lý sổ sách do những chưởng quầy của các cửa hàng đó đưa lên là được, sau đó nếu tỷ muốn làm rõ khoản nào chỉ cần điều tra là xong."
"Những thứ này đều do Đại bá mẫu dạy cho muội sao?" Trong giọng nói Cố NgâmNguyệt có một tia hâm mộ, nếu mẫu thân mình tinh thông những chuyện này, thì từ sớm nàng có thể tiếp nhận những chuyện này rồi, không cần đếnbây giờ phải lo lắng như vậy.
"Mẫu thân chỉ dạy muội mộtchút, còn lại là nhiều điểu mà muội tự rút kinh nghiệm qua mấy năm nay." Ngâm Hoan nuốt hai chữ tỷ phu vào miệng, cười hì hì nhìn nàng, "Tam tỷ, tỷ hỏi chuyện này để làm gì?"
"Được rồi, muội cứ cười tađi!" Cố Ngâm Nguyệt nhướng mi, ấn nàng ngã vào giường êm, cù ngứa nàng,Ngâm Hoan cười chảy cả nước mắt, "Tam tỷ... Tam tỷ muội sai rồi."
Thật vất vả mới đứng lên được, Ngâm Hoan lau nước mắt ở khoé mắt, thấy mặtnàng vẫn còn hồng hồng, "Tam tỷ, tỷ vẫn còn để ý sao?"
Cố Ngâm Nguyệt sững sờ, lập tức đưa tay thay nàng sửa sang lại mái tóc bị loạn, cười cười, "Ta không thèm để ý."
"Có phải muội thấy ta quá gấp gáp không." Cố Ngâm Nguyệt thu tay về, thởdài, "Ta đúng là cũng có suy nghĩ đó, dù sao cũng còn một năm nữa thôi."
Ngâm Hoan nhích lại gần nàng, "Không thèm để ý là tốt nhất, tương lai Tam tỷ nhất định sẽ tốt hơn khi không cần gả cho hắn."
"Muội đoán trước được sao?" Cố Ngâm Nguyệt bóp mũi nàng một chút, từ khi Đạibá phụ qua đời cho tới bây giờ một năm qua này Cố gia đã phát sinh nhiều biến cố, lúc trước nàng còn dành nhiều thời gian chìm đắm vào đau khổ,mà Đại ca lại phải nỗ lực gấp mấy lần nhằm khôi phục lại vị thế của Cốgia thì làm sao nàng lại có thể mãi chìm đắm vào tình cảm trai gái nhưtrước được.
"Đó là đương nhiên." Ngâm Hoan hừ hừ một tiếng,cho dù nàng gả cho Bành Mậu Lâm cũng không thể khá hơn tí nào, bởi vì có rất nhiều cô gái muốn gả cho hắn, mà hắn lại là người phong nhã thíchthơ văn, đối với chuyện trong nhà một điều cũng không biết, người nàolàm vợ hắn phải rất là khổ cực, không thể cùng hắn nói chuyện dầu muốigạo tiền, bởi vì những điều đó quá tục.
Cố Ngâm Nguyệt cườimắng, "Được, sau này ta không gọi muội là Cố Ngâm Hoan nữa, nên gọi làCố bán tiên mới đúng." Ngâm Hoan ngẩng đầu lên cảm thấy xưng hô này cũng không tệ, "Tam tỷ, vậy lời nói vàng bạc vừa rồi của muội đáng giá baonhiêu vàng đây?"
Hai người nhìn nhau, cười to, Thanh Nha đứng ngoài phòng trên mặt vô cùng vui mừng, hình ảnh tỷ muội hoà thuận vuivẻ, thật lâu rồi nàng chưa thấy.
Lại qua bốn năm ngày sau,Ngâm Hoan mới thật sự làm được một cái hà bao ưng ý, chính là cái hà bao màu xanh đậm thêu mặt trên, Tô Khiêm Mặc không có đến Cố phủ nữa, NgâmHoan cầm hà bao đó nhờ Đại ca chuyển cho hắn.
Mới chớp mắt đã là tháng mười một, Tô Khiêm Mặc chuẩn bị xuất phát đi Dương quan, Bátvương phi vốn là muốn hắn ở lại ăn tết, nhưng câu quân lệnh như núi đành chấp nhận sự thật.
Ở cửa thành hắn đợi một hồi lâu rốt cụccũng thấy được bóng dáng Cố Dật Tín, hắn nhìn xung quanh sau lưng DậtTín một chút, chỉ có một mình hắn đến, Tô Khiêm Mặc không khỏi có chútthất vọng.
Cố Dật Tín đem hộp gấm ném cho hắn, "Người thì không tới, nhưng đồ thì ta mang đến."
Tô Khiêm Mặc sắc mặt khá hơn một chút, lạnh lùng nhìn hắn, giơ giơ hộp gấm trong tay lên, "Cám ơn." Xoay người cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Chưa đi được nửa dặm đường, Tô Khiêm Mặc liền không thể chờ đợi được mà đemcái hộp mở ra, thấy một cái hà bao nằm yên lặng bên trong, vẻ mặt cườingây ngô...
Chuyện này như có điềm báo trước, Tô Khiêm Mặc đi hơn nửa tháng, Lâm An thành tuyết bắt đầu rơi xuống, tuyết rơi chưađược mấy ngày, Ngâm Hoan càng không muốn bước ra khỏi cửa, mà đến mùanày trân châu đen cũng lười nhúc nhích, mặc người sờ, ta chính là khôngđể ý tới ngươi.
Mà trong Cố phủ với trận bão tuyết này càngtrở nên náo nhiệt hơn, đến cuối năm chính là hôn lễ của Cố Ngâm Sương,ngay sau đó đầu tháng ba là hôn kỳ của Cố Ngâm Y, đến tháng năm chính là đại hôn của Cố gia trưởng tử, cho nên trước khi hết năm Cố phủ liền bận rộn, đồ cần phải mua trước cuối năm được liệt kê hơn mười tờ giấy.
Trong nội viện của Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân đang cùng Mộc thị thươngnghị những đại sự sang năm, Cố lão phu nhân ra hiệu Hỉ ma ma mở một cáihộp ra, Cố lão phu nhân cầm vài tờ ngân phiếu bên trong hộp đưa cho Mộcthị, "Những thứ này con cầm lấy đi."
"Mẫu thân, chuyện này tuyệt đối không được." Mộc thị đẩy trở về, "Con đã tính rồi, chúng ta đủ tiền."
"Con cứ cầm lấy, chuyện đủ hay không đủ không là vấn đề, Đại cô nương Nhị cô nương của phủ chúng ta xuất giá, cái gì cần làm thì phải làm, không đểcho người ngoài đánh giá Cố phủ chúng ta." Cố lão phu nhân cầm ngânphiếu nhét vào tay Mộc thị, "Đây cũng không phải là tiền của ta, đây làtiền của lão cha con để lại, con cứ cầm lấy mà chi tiêu cho phủ."
Bất quá lúc này Mộc thị mới thu về, lúc này Cố lão phu nhân mới tiếp tụcnói với nàng, "Ta đang suy nghĩ, Đại cô nương xuất giá nên cho thêmtrang, vậy Nhị cô nương cũng có nên thêm một phần không." Cố Ngâm Sươngvốn là Tam phòng, cho dù Cố lão phu nhân muốn thêm cũng không nhiều nhưCố Ngâm Y, nhưng Cố lão phu nhân chính là cân nhắc không biết Tam phòngcho nàng của hồi môn có dày không, như vậy lúc gả sang Lục gia đứa nhỏnày mới không khổ.
"Mẫu thân nếu chúng ta thêm trang giốngnhau, Nhị đệ muội sẽ không chịu đâu, con thấy cũng không cần, Tứ đệ muội sẽ nghĩ cho mặt mũi của mình cũng không quá tiết kiệm hồi môn đâu, dầugì lúc trước thời điểm Tam thúc qua đời cũng không ít vật lưu lại, chúng ta chỉ có thể thêm một ít không cách nào thêm đầy đủ được." Mộc thị đối với chuyện tương kế tựu kế của Ngâm Hoan vô cùng không hài lòng, cho dù đều là Cố gia tiểu thư, nhưng nói trắng ra là cũng phân ra tốt xấu,tương lai Ngâm Nguyệt xuất giá của hồi môn so với các nàng chắc chắnnhiều hơn.
"Thôi, chuyện này cũng do nó chọn." Cố lão phu nhân thở dài, "Vậy thì theo lời con chuyển qua Tam phòng đi."
Hai người thương lượng lại một chút chuyện cần tặng lễ lại cho khách nhân,Cố lão phu nhân trở về nội thất đi ngủ trưa, Mộc thị thì mang theo Tư Kỳ đi một chuyến đến Lan Tâm viện của Phương thị, đem chuyện Cố lão phunhân thêm trang nói cho Phương thị, nàng còn nói cũng lấy phần của mìnhra, "Nhị cô nương hôn sự sớm hơn Đại cô nương, dầu gì là chuyện gả cônương bên trong của Cố phủ, bên ngoài cũng không nhìn thấy."
Phương thị há lại không biết đạo lý này, Cố Vũ Thừa có thể rất cao hứng đây,hắn không quan tâm nguyên nhân nữ nhi chung một chỗ với Lục thiếu giaLục Trùng Nham, chỉ cần khi gả qua đó, nữ nhi bắt được tâm chồng mình,coi như nàng đã có chỗ dựa, cho nên ngược lại chuyện của hồi môn Phươngthị cũng không cần lo lắng, cũng không kém hơn đâu.
Từ LanTâm viện đi ra, Mộc thị đi dạo một vòng, lúc trở lại Tử Kinh viện NgâmHoan còn làm ổ ở trong phòng không chịu đi ra, Mộc thị trực tiếp đưa cho nàng mấy tờ danh sách mua hàng để nàng cùng Tam tỷ nàng tìm quản sựkiểm tra hàng tốt xấu như thế nào để quyết định số lượng bạc cần chi.
Ngâm Hoan đành phải xuyên qua màn tuyết dày đặc đến chỗ Tam tỷ, hai ngườilại đi hậu viện, gấp rút làm việc mãi cho đến khi trời tốt, Ngâm Hoanlại chạy một chuyến đến kho hàng nhỏ của nàng, lựa chọn một hồi, rốtcuộc cũng tìm được quà thêm trang cho hai tỷ tỷ của mình.
Đảo mắt tuyết đã ngừng rơi, qua ngày mồng tám tháng chạp không khí năm mớiliền nồng nặc, lúc này bởi vì Mộc thị có cáo mệnh trong người nên phảivào cùng, ngày hai mươi ba hôm đó, bên Dương quan kia truyền về tin tức, thành công diệt phá môt hắc trại trên núi, bắt được đầu lĩnh sơn trạinhiều năm qua tại phụ cận Dương quan gây án vô số, còn đoạt lại không ít vàng bạc châu báu, chờ năm sau cùng đưa về Lâm An thành.
Hoàng Thượng thật cao hứng, ban thưởng cho những binh lính lần này lập công,lần này người đứng mũi chịu sào chuyện trừ phiến loạn gồm ba người,Hoàng Thượng đều thăng cấp ban thưởng, một trong số đó Tô Khiêm Mặc trực tiếp tăng lên hai chức quan.
Theo tin tức này đến, đêm 30ngày hôm đó, Ngâm Hoan nhận được quà cuối năm từ người nào đó phái người đưa tới, mở ra vừa nhìn vào liền sợ hết hồn, Tô Khiêm Mặc trực tiếp tại sơn trại lấy những vật phẩm mình yêu thích, cũng không có đăng ký trong danh sách, vật phẩm chiếm công làm tư trở thành quà nơi đây của nàng.
Ngâm Hoan vội vàng đốt phong thư dương dương tự đắc kia của hắn, nếu để chongười khác biết chẳng phải nàng liền thành người chứa chấp vật phẩm ăncướp sao, nàng vội sai Nhĩ Đông đem củ khoai lang phỏng tay kia nhétvào trong kho hàng.
Trong lúc đó ở Lục phủ, Lục Trùng Nhamsuy tư thật lâu liền quyết định đem tất cả gia sản của mình đều lấy ra,để làm gì, để lặng lẽ đưa sang Cố phủ cho Cố Ngâm Sương làm của hồi môn, vì để cho Cố Ngâm Sương thuận lợi vui vẻ gả qua đây, có thể nói LụcTrùng Nham cũng rất nhọc lòng, tường cũng trèo lên, tay cũng gãy, lạilén lút mua không ít đồ đưa qua Cố gia.
Mà trên đời này, duynhất rõ ràng biết rõ từng cử động của hắn ngoại trừ Ngâm Hoan ra khôngcòn ai khác nữa, kiếp trước cho dù Nhị tỷ nàng được làm tự nữ nuôi ở bên người mẫu thân Lục Trùng Nham cũng nhét không ít đồ cho nàng, mà hômnay với tình hình này lại càng phải đút, Ngâm Hoan làm sao sẽ buông thacho cơ hội tốt như vậy.
Tại thời điểm Lục Trùng Nham cho rẳng tính toán của hắn không người nào đoán được, thời điểm dạ hắc phong cao mang đồ sang Cố phủ, ở cửa sau của Lục phủ, đồ còn chưa kịp chuyển lênxe ngựa, Lục phu nhân mang người xuất hiện.
Trong thành LâmAn này gần đây, mỗi khi nhà nào cùng ngồi lại uống trà nói chuyện phiếmthì đều nhiều hơn một sự kiện, Lục gia Nhị công tử đêm khuya lặng lẽthêm của hồi môn cho nàng dâu chưa qua cửa của hắn, kết quả mới vừa rakhỏi cửa đã bị Lục phu nhân bắt lại trở về, đồ chưa có tặng xong mà toàn bộ lại bị Lục phu nhân tịch thu, cũng không biết lúc trước Lục thiếugia hướng Cố gia đưa bao nhiêu thứ, người ta nói sinh nữ nhi chính làbồi thường tiền, nhưng mà xem ra Lục thiếu gia lại là cái cũng cần phảibồi thường a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]