Chương trước
Chương sau
Ngâm Hoan bị không khí trầm ngâm của hắn làm cho sửng sốt, tại sao mới vừalúc này còn miệng lưỡi bén nhọn, thoáng cái vừa mới ngẩng đầu liền thâmtrầm rồi, Tô Khiêm Mặc đứng ở trước mặt nàng, hướng phía nàng đưa tayra.

Ngâm Hoan theo bản năng lui về phía sau co lại một chút,Tô Khiêm Mặc tay dừng ở phía trước nàng vài bước, từ từ tiến lại gầnnhặt lá cây vướng trên tóc nàng, không khí yên lặng xuống, Nhĩ Đông chỉcó thể đứng nhìn từ phía xa mà lo lắng, sợ có người đột nhiên đi qua,Ngâm Hoan bởi vì hắn đột nhiên tiến lại gần có chút luống cuống.

"Tiểu bất điểm, nàng cao hơn." Hồi lâu, Tô Khiêm Mặc khôi phục bộ dáng cườihì hì kia, lui về sau một bước, đưa tay ra hiệu chiều cao Ngâm Hoan, một màn thâm trầm trên mặt vừa rồi biến mất không thấy gì nữa.

Ngoài cửa Lục vương phủ đột nhiên truyền đến tiếng pháo nổ, Ngâm Hoan ngẩngđầu nhìn, tựa hồ rất xa còn có tiếng chiêng trống,đội ngũ đón dâu đãtrở lại.

"Nàng còn lo lắng gì nữa, đi raphía trước xem náo nhiệt đi." Tô Khiêm Mặc thấy A Hỉ đứng ở hành langkhông ngừng thăm dò, vỗ nhẹ lên trán Ngâm Hoan một chút, đợi đến lúcnàng hoàn hồn tức giận thì hắn đã nhanh chân chạy ra khỏi đình đến chỗ A Hỉ.

Mắt thấy nhà mình tiểu thư bị Tô thiếu gia trêu như vậy, Nhĩ Đông cẩn thận nhìn sắc mặt của Ngâm Hoan, "Tiểuthư, đón dâu đội ngũ đến rồi, ngài có muốn ra nhìn một chút không."

"Đi chứ, tại sao không đi." Ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn thấy vẻđau lòng của Cố gia Thất tiểu đấy, Ngâm Hoan sờ vào chỗ hắn đụng lúcnãy, khóe miệng giương cao, " Mang theo hạch đào kia, chớ lãng phí."

Thời điểm Ngâm Hoan đi tới pháo đã nổ gần hết, bên cửa lớn cũng có không ítngười, Ngâm Hoan đứng ở dưới mái hiên không có tiếp tục lại gần, càngngày tiếng chiêng trống càng gần, sắc trời đã tối, kiệu cô dâu đã tới.

Giữa âm thanh náo nhiệt vẫn có thể nghe được giọng của người săn sóc dâu,Ngâm Hoan thấy Tô Khiêm Doanh mặc hỉ phục đỏ thẫm, trong tay cầm mảnhlụa đỏ, sau lưng cô dâu được người săn sóc dâu đỡ vào, nàng chính là thế tử phi, Ngâm Hoan lặng lẽ ngắm đồ cưới của Kỳ Tố Như, đây là lễ phục do tú nương trong cung thêu chế, cùng đưa đến lúc Kỳ gia nhận sính lễ, đây là vinh dự đặc biệt của nàng dâu trong Hoàng gia, có biết bao nhiêungười phải hao hết tâm tư làm đồ cưới mà có một số người, trời sinh chỉcần mặc đồ cưới lộng lẫy đã được chuẩn bị trước.

Ngâm Hoan nghe âm thanh trầm trồ khen ngợi của một số tiểu thư đứng bêncạnh, mà ở bên kia tân nương đã bước qua chậu than, đạp lên mảnh ngói,đồng thời lúc đó cũng có nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng. Ngâm Hoan ungdung cười đáp lại, thế tử thành thân, tất nhiên nàng cũng muốn chúcmừng.

Đoàn người trở lại hỉ đường, dưới mái hiên người cũng dần dần đến nhiều hơn, Ngâm Hoan đi vào sân, đôi tânnhân đã bắt đầu bái đường, mà bên trong viện người hầu đã sắp xếp chỗngồi rồi.

Đứng ở cạnh bồn hoa, giữa ánh nến mơ hồ có thể thấy được hỉ đường bên trong, Ngâm Hoan xuất thần theotừng tiếng hô lớn của người chủ trì, lúc này phảng phất giống như đámcưới lúc trước của Nhị tỷ và Lục Trùng Nham, mà nàng là một thiếp thất,mặc một thân y phục màu đỏ hồng, đứng yên lặng ngây ngốc trong sân.

"Nàng hâm mộ sao?" Sau lưng đột nhiên truyền đến câu hỏi, Ngâm Hoan khôngquay đầu lại, nhàn nhạt cười nói, "Vì sao ta phải hâm mộ."

"Nàng không hy vọng người đứng bên trong là nàng sao?"

Ngâm Hoan quay đầu lại, Tô Khiêm Mặc đứng ở trên khóm hoa, gương mặt hắn hướng vào trong hỉ đường, không nhìn rõ thần sắc gì.

"Tô thiếu gia muốn nói gì."

Thời điểm Tô Khiêm Mặc cúi đầu xuống, Ngâm Hoan đã quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn, trên gương mặt nàng đầy vẻ bình tĩnh, khi nghe hai chữ 'Kếtthúc buổi lễ', hắn cúi đầu xuống, thừa dịp đoàn người đều chú ý tân lang đưa tân nương vào tân phòng, tại bên tai nàng nhẹ nhàng nói ra, "Nếunhư nàng thích, ta sẽ cho nàng một buổi thịnh thế hôn lễ."

Ngâm Hoan quay mạnh đầu lại, đôi môi không cẩn thận chạm trúng má hắn, TôKhiêm Mặc cảm nhận được sự mềm mại lướt qua trong nháy mắt, đột nhiêncười ra tiếng, "Xem như đây là của hồi môn, nàng đã đáp ứng ta."

Mặt Ngâm Hoan trong nháy mắt đỏ lên, nhìn vẻ mặt đắc ý trong nháy mắt củahắn, đôi môi lúc này giống như bị bỏng rát, "Ngươi! Vô sỉ!" May là từngtuổi này, Ngâm Hoan lần đầu mới gặp được người vô sỉ như hắn, cắn răngsuy nghĩ nửa ngày, mới phu ra được ba chữ kia.

Tô Khiêm Mặcngẩng đầu, mặt mũi hắn lúc này tràn đầy sự vui vẻ không thể kìm chếđược, A Hỉ ở một bên đem đây hết thảy thu vào trong đáy mắt, không khỏinhìn Ngâm Hoan nhiều vài lần, chẳng lẽ đây là nữ chủ tử mà thiếu gianhìn trúng, ừ ~ lớn lên trông rất mượt mà, nhìn qua cũng không chanhchua, nương nói, mông lớn, có thể sinh tốt!

Không người nàobiết nội tâm giờ phút này A Hỉ dâng trào ra sao, Tô Khiêm Mặc đưa taylàm bộ sờ sờ gò má chỗ bị nàng chạm qua, Ngâm Hoan lại một lần nữ khôngtiền đồ đỏ mặt, đã thấy người vô sỉ nhưng chưa thấy người nào vô sỉ nhưhắn!

A Hỉ nhìn Ngâm Hoan tức giận kèm thẹn thùng rời đi,ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Mặc, nghiêm trang khuyên hắn, "Thiếu gia, mẹ nôtài nói, không nên chọc nàng dâu tức giận, nếu không nàng chạy đi mất,đến lúc đó bản thân sẽ khóc không ra."

Trong tiệc bàn đượcphân theo vai vế, Ngâm Hoan không thể ngồi cùng bàn cùng mẫu thân và Nhị thẩm, nàng được an bày ngồi cùng với bàn với các tiểu thư khác, lúcngồi xuống, tránh không được chuyện bị các nàng nhìn vài lần.

Bởi vì chuyện lúc nãy, vẻ đỏ ửng trên mặt Ngâm Hoan chưa lui hoàn toàn, bên cạnh có tiểu thư quan tâm nàng nói, "Trong lòng ngươi hẳn là không dễchịu đi, ngươi cứ kệ bọn họ muốn nói gì thì nói." Nửa câu sau rất nhẹ,lúc Ngâm Hoan lấy lại tinh thần mới hiểu hết ý tứ của nàng là không cầnđau lòng vì chuyện thế tử thành thân.

Ngẩng đầu nhìn thiện ý của cô nương kia, Ngâm Hoan cười cười, xem ra dáng vẻ người bị hại này cũng không tồi.

Không bao lâu Tô Khiêm Doanh ra tân phòng mời rượu, bình thường cũng không đi tới chỗ các nàng, trực tiếp đi đến các bàn bên cạnh, Ngâm Hoan không có ăn bao nhiêu, nàng sợ ăn nhiều ngày hôm sau Lâm An thành sẽ truyền Thất tiểu thư Cố gia được mời đến tiệc rượu mừng của Lục thế tử, bởi vì đaulòng quá độ nên chuyển thành sức mạnh ăn uống.

Chờ Tư Kỳ đếntìm nàng đi về, sau khi lên xe ngựa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Mộcthị thấy nàng thu hồi vẻ mặt đề phòng như ăn cướp, nở nụ cười, "Con cònnhìn gì nữa."

Ngâm Hoan vội vàng buông rèmxuống, ủy khuất nhìn Mộc thị, "Mẫu thân, vừa rồi con không dám ăn nhiều, lúc nữa về ngài dặn Hạ đại nương làm đồ ăn thêm cho con nha."

"Sắp gả cho người ta mà còn làm nũng như con nít." Mộc thị vỗ nhẹ lên tráncủa nàng, Ngâm Hoan cảm giác được xe ngựa di chuyển, nhỏ giọng hét lên,"Con còn nhỏ mà."

Mộc thị thấy nàng cúi đầu lẩm bẩm, cho rằng nàng thẹn thùng, liền không nói thêm nữa, Ngâm Hoanđến dựa vào bên cạnh nàng, nhớ tới lời Tô Khiêm Mặc đã nói, thịnh thếhôn lễ, hắn cho là hắn cưới vương phi sao.

Trở lại Cố phủ, Mộc thị thấy nàng không thể chờ đợi thêm, sai Tư Kỳ điphòng bếp nhỏ, Ngâm Hoan là thật sự đói bụng, bàn tiệc của các tiểu thư, các nàng đều là dạ dày chim sẻ, lại thỉnh thoản nhìn xem nàng, làm nàng có cảm giác nếu nàng ăn thêm một miếng là tội lỗi, lúc này nàng phảiđau lòng không thiết ăn uống mới hợp ý các nàng.

"Tiểu thư, ngài ăn từ từ." Thanh Nha nhìn nàng múc một muỗng mì hoành thánhcũng không chờ nguội vội đưa vào miệng, sợ nàng nóng, nhắc nhở.

Ngâm Hoan uống hết giọt nước súp cuối cùng, lúc này mới thỏa mãn thở dài một hơi, "Lần tới lại có tiệc cưới nào, ta nên ăn một bụng no mới đến."

Bọn Thanh Nha đứng một bên nở nụ cười, Thanh Nha thay nàng lau đi nước canh dính bên khoé miệng, "Lúc nãy ăn no, nên nghỉ ngơi một chút, đừng vộingủ liền nếu không bụng sẽ rất khó chịu."

Ngâm Hoan lắc lắc đầu, ra hiệu Tập Noãn bưng hộp gỗ lại, nuôi trân châu đenhơn hai năm, hôm nay nha hoàn trong nhà nàng cũng hết sợ tiểu gia hỏanày.

Tựa hồ là đêm khuya nó cũng muốn ngủ,Ngâm Hoan cầm lấy gậy sờ sờ chân nó cũng chỉ phản ứng nhàn nhạt, mớitrue một tí đã giận, đem gậy quăng ra, hừ nói, "Tính tình cũng khôngkhác gì chủ nhân ngươi!"

Nhĩ Đông đi tớicất hộp gỗ vào, đề nghị, "Tiểu thư, nếu ngài không thích thì ném nó đi,mỗi lần tới đây Tam tiểu thư đều bị nó doạ sợ."

"Không ném, cứ để đó, ngày nào đó nếu không thích thì trực tiếp nướng luôn!"Ngâm Hoan rầm rì nói, Nhĩ Đông trên mặt vui vẻ, phụ họa nàng nói, "Đượca, tiểu thư muốn nướng thì phân phó một tiếng, nô tỳ đi làm cho ngài."

Nghe Nhĩ Đông nói với giọng trêu chọc, Ngâm Hoan dứt khoát nằm lên giường,canh giờ này chắc sẽ không có người đột nhiên đến đâu nhỉ.

Sau ngày đại hôn của Lục thế tử không được mấy ngày, Ngâm Hoan liền nhậnđược lễ vật từ người nào đó nhờ Đại ca chuyển hộ, nói là thời điểm sinhnhật của mình hắn về không kịp, hôm nay đưa quà bổ sung, Ngâm Hoan mởhộp ra nhìn vào, là đôi đũa ngà mà hôm đó hắn đã đề cập, công nghệ thủpháp cùng bên Lâm An này vẫn còn có chút khác nhau, phía dưới hộp là món trang sức đeo tay của người ở Dương quan, chỉ là nếu mang với bộ quầnáo hôm nay thì chẳng ra làm sao.

Ngâm Hoan cầm lấy chiếc đũamảnh mảnh nhìn qua nhìn lại, đầu chiếc đũa được chạm rỗng, phía dưới còn có chữ được khắc, cẩn thận nhìn thì một chiếc là chữ Mặc (yên lặng),một chiếc là chữ Hoan (vui vẻ),hai chiếc gom lại thành một đôi.

Ngâm Hoan vội vàng đem cái hộp khép lại giao cho Nhĩ Đông, "Cái này quýtrọng, ngươi cất trong tủ đi, về phần đồ trang sức đeo tay này, tạm thời đặt bàn trang điểm kia."

Mà Tô Khiêm Mặc lần này về khôngchỉ để tham gia tiệc vui của đường ca hắn, năm ngoái hoàng thượng tứ hôn không chỉ một nhà, còn khoảng mười ngày nữa sẽ có vài cọc hỉ sự, đại hỉ sự của Lâm An thành cũng sẽ tổ chức trong thời gian này.

Trong lúc Cố lão phu nhân cùng Phương thị lo lắng Lục gia là muốn thoái hôn,đêm khuya một ngày kia, sau sự kiện Lục Trùng Nham trèo tường đến Cốphủ, đã thành công khuất phục mẹ hắn, ngày hôm sau khi Lục Trùng Nhamtrèo tường Cố phủ bị té gãy tay đưa về nhà, ngày thứ ba Lục gia đưa hônthư tới.

Tại Lục gia, Lục Trùng Nham dù té bị thương cánh tay vẫn rất đắc ý, mẫu thân muốn hắn đồng thời cưới biểu muội cùng NgâmSương vào cửa, còn muốn đưa biểu muội vào cửa trước, Ngâm Sương vào cửanửa canh giờ sau, đây không phải là ý một lớn một nhỏ sao, Ngâm Sươnglàm nhỏ, hắn làm sao có thể đồng ý.

Nhất là sau lần gặp biểumuội, Lục Trùng Nham đã tan vỡ một tia mong đợi cuối cùng với nàng, đốivới vị biểu muội này mà nói, nàng chỉ phát triển về không gian chiềungang, nếu liếc mắt nhìn nàng nhiều hơn một chút liền sẽ gặp ác mộng,sau khi thương lượng với bạn thân lập tức quyết định trèo tường, dù saodanh tiếng cũng đã bị phá hủy, cũng không ngại bị người nói thêm.

Bên ngoài danh tiếng của Lục thiếu gia hắn lại tiếp tục toả sáng, hắn ái mộ Cố gia Nhị tiểu thư đã ái mộ đến mức dù bị thương cũng không sao, chỉhy vọng vội vàng đem nàng cưới vào cửa thôi.

Đối với không ít các cô nương mà nói, nếu các nàng cũng có được một người thật tâm ái mộ như thế, cũng đã thoả mãn lòng hư vinh của các nàng rồi.

Màđối với Lục phu nhân mà nói, chuyến đi này của con trai khiến sự khônghài lòng của bà với con dâu sắp vào cửa tăng thêm không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.