Xe ngựa ra khỏiLâm An thành hướng phía quan đạo đi thêm ba canh giờ nữa mới đến trấnnhỏ bên ngoài Huệ An thành, Ngâm Hoan bị tiếng pháo nổ bên ngoài làmgiật mình mơ mơ màng màng tỉnh lại, hơi ngửa đầu mới phát hiện mình đang nằm ở trong ngực Mộc thị, mà Mộc thị thì duy trì một tư thế, một taylật sách trên bàng, tay kia đặt tại trên lưng của mình, ngẫu nhiên nhẹvỗ một cái.
"Con đã tỉnh?" Mộc thị cúi đầu thấy nàng mở tocon mắt, nhìn nàng mãi mà không nói chuyện, sờ sờ gò má của nàng, "Cònchưa tỉnh sao?"
"Mẫu thân, ngài thật là đẹp mắt." Ngâm Hoannhu nhu nói, cái miệng nhỏ ngáp lên, đứng dậy sững sờ nhìn bàn sách kia, một bức tranh có đứa nhỏ bộ dáng còn chưa ngủ tỉnh ngu ngu ngốc ngốcmột cách đáng yêu.
Một bên Tư Kỳ hì hì một tiếng nở nụ cười,còn không có nghe ai khen ngợi phu nhân như vậy, nhìn về phía Mộc thị,quả thật trên mặt nàng cũng treo một cái cười nhẹ nhàng, "Qua cái trấnnhỏ này liền đến Huệ An."
Ngâm Hoan lúc này mới hoàn toàntỉnh táo lại, bàn tay nhỏ bé vịn cạnh cửa sổ, nhìn qua bờ sông, khóemiệng xẹt một cái vui vẻ, nàng vẫn còn con nít, tự nhiên muốn dùngphương thức con nít để chiếm được hảo cảm của mẫu thân...
Nếu nói là Lâm An thành là nơi các đại thế gia tập trung, thì trong Huệ Anthành chỉ có mấy nhà thế gia lớn mà tại Huệ An thành một trong thế gianổi danh nhất chính là Mộc thị nhà mẹ đẻ, Mộc quốc công phủ.
Sở dĩ Mộc gia nổi danh như vậy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/136345/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.