Lúc này trong các rất nhiều người nhưng không phải tất cả đều có thích nghe ca kịch, nếu nóingười say rượu không phải vì rượu, Cố Ngâm Sương bởi vì ngồi cùng CốNgâm Nguyệt rất gần nên cũng có thể chứng kiến cảnh Bành Sở Thu nóichuyện với Bành Mậu Lâm, một rặng mây đỏ kia xuất hiện trên mặt tới giờcũng chưa có biến mất .
Cố Ngâm Phương cho dù còn chưa biếtchuyện yêu đương nam nữ nhưng nàng cũng nhìn ra được tỷ tỷ mình khácthường, nàng cảm thấy tỷ tỷ mình và Bành Mậu Lâm xứng đôi cực kì.
"Thất tỷ, tỷ nhìn gì mà mất hồn vậy, có cái gì đẹp mắt hả?" Cố Dật Triết cùng Cố Dật Thành đang chơi, phát hiện Ngâm Hoan cũng không có cùng tỷ muộinói chuyện phiếm liền bước hai bước đễn chỗ nàng, kéo kéo y phục củanàng hỏi.
"Kịch rất hay." Ngâm Hoan hoàn hồn hướng về phíahắn cười cười, "Đây là gánh hát nổi danh của Lâm An thành, rất khó gặpnên tỷ nghe đến mất hồn luôn." Ngồi bên cạnh ở nàng, Cố Ngâm Họa tựa hồnghe âm thanh của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại quay đầu liếcnhanh Cố Ngâm Phương, mắt lóe lên một cái.
"Ta cũng nghe mẫuthân nói vậy, chính là trong cung thường tổ chức yến hội cũng sẽ mờigánh hát này vào biểu diễn." Phạm Hạnh Yên vừa cười vừa nói, tựa hồ đốivới gánh hát này cũng rất cảm thấy hứng thú, nếu nói là Ngâm Hoan là vìtuổi thực tế lớn hơn Bành Mậu Lâm rất nhiều nên đối với hắn không có cảm giác gì thì đối với Phạm Hạnh Yên mà nói, tựa hồ gánh hát này lực hấpdẫn lớn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/136332/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.