Ăn một bữa tối nhưvậy, Ngâm Hoan kì thực chỉ ăn được vài miếng còn đâu là dồn sức ứng đối, trải qua một canh giờ như vậy cảm thấy thật mệt mỏi, Tập Thu đã sớmchuẩn bị bữa khuya cho Ngâm Hoan, uống súp thanh đạm, Ngâm Hoan thỏa mãn ăn hơn phân nửa chén cơm, một bên trên mặt bàn còn để một xấp giấy thật dầy, Ngâm Hoan lau miệng đang muốn lật xem, cửa liền truyền đến âmthanh của Cố Ngâm Phương.
"Lục tiểu thư, bây giờ sắc trời tối rồi, tiểu thư đã nghỉ ngơi, ngài..." Nhĩ Đông lời còn chưa nói hết, CốNgâm Phương liền đẩy nàng ra xông vào phòng, thấy Ngâm Hoan còn ngồi, vẻ mặt càng thêm không vui.
Liếc mắt nhìn bốn phía trong phòng, Ngâm Phương thoáng nhìn thấy tập giấy đã viết để trên bàn liền trựctiếp cầm lấy chén nước đi đến bên bàn học, giả bộ như muốn uống, tayphải khẽ nghiêng, toàn bộ nước trà đều đổ xuống tập giấy.
"Ôi chao, Thất muội, những thứ này của muội hả, ta lỡ tay làm đổ ly trà lên mất rồi." Cố Ngâm Phương than nhẹ một tiếng, vội vàng dùng tay lau tậpgiấy kia, giấy Tuyên Thành vốn là mỏng, sau khi dính nước thì dính vàonhau, Cố Ngâm Phương lại cố tình xé, tập giấy đâu còn hình dạng cũ, vếtmực loang rộng ra nhanh chóng.
Chờ bọn người Nhĩ Đông phản ứng, tập giấy gì đó của Ngâm Hoan tất cả đều bị thấm nước thành giấy cặn bã.
"Nguyên lai là công khóa Thất muội a, ta phải làm sao đây, đều hư hết rồi."Trên mặt Cố Ngâm Phương không có nửa điểm kinh hoảng cùng áy náy, ngượclại còn mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/136329/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.