Thanh Nha thấy nàngcười híp mắt, khoé miệng lơ đãng giơ cao một chút, lướt nhìn bảy tám nha hoàn đang đứng, hỏi má mìn có nha đầu nào có quan hệ hoặc có người quen trong Cố phủ, cuối cùng chọn ra hai nha hoàn, mẹ mìn theo Thanh Nha đilấy bạc, Ngâm Hoan nhìn hai nàng bất an mà đứng lên, bèn gọi Nhĩ Đôngvào.
Ngâm Hoan cúi đầu nhìn danh thiếp của các nàng, tìm nhahoàn cũng phải chú ý, không thể để bát tượng của các nàng xung đột cùngtiểu thư mà các nàng hầu hạ, để tránh xui xẻo, ngẩng đầu nhìn lung tungNgâm Hoan suy nghĩ một chút liền mở miệng nói “sau này ngươi liền kêu An Hạ, ngươi gọi Tập Thu, các người theo Nhĩ Đông học quy củ đi”.
Giọng nói trẻ con còn non nớt phối hợp với khẩu khí thành thục có vẻ quái dị, Ngâm Hoan nâng má nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cây dâm bụt không bíêt nởhoa khi nào, đoá hoa màu phấn hồng nở đầy cành, từng đoá tiếp từng đoábừng rộ trước mặt trời.
Cạnh cửa đột nhiên truyền đến mộttiếng động nhỏ, Ngâm Hoan nhìn sang hướng đó, một tiểu cô nương tóc thắt bím xuất hiện ở cửa, dè dặt đỡ khung cửa, ngay sau đó bước vào mộtbước, đi theo nàng là một Nha hoàn khoảng mười một, mười hai tuổi.
Ngâm Hoan nhìn gương mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác của nàng, suy nghĩ một hồi mới nhớ lại, nhìn nàng đang chu cái miệng nhỏ nhắn “Ngâm Phỉ”.
“Thất tỷ, ta nghe di nương nói ngươi bị thương”. Cố Ngâm Phỉ một mặt nói, một mặt ra sức trèo lên giường êm, sau lưng được giúp sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/136322/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.